Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 405 -




“Bạc… Bạc Đình, cậu bình tĩnh.” Cha Vương bị đẩy ra, run rẩy khuyên can.
“Đúng vậy, giết người không tốt.” Triển Thiên bị dọa tới mức sắp tiểu ra quần, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn tội phạm truy nã.
Bạc Đình một tay đút túi, cầm một chén trà nóng từ nhân viên tạp vụ bên cạnh.
Bụp...
Anh hắt lên mặt Lý Nam.
“Khụ khụ…” Lý Nam tỉnh lại.
“Người không chết.” Bạc Đình nói chậm rãi.
Ba người nhẹ nhàng thở ra.
“Hu hu… Cứu mạng, xưởng trưởng, Bạc Đình điên rồi, Bạc Đình muốn giết tôi! Báo cảnh sát đi, để cậu ta ngồi tù!” Cả người Lý Nam đều là máu, bò đến bên chân xưởng trưởng như một con chó.
Hồ Lam thấy một màn không rõ đầu đuôi như vậy, chạy nhanh tới ký túc xá đằng sau nhà ăn.
Tới phía dưới ký túc xá, vừa lúc Thẩm Thanh Ca chuẩn bị lên lầu.
“Thẩm Thanh Ca! Không hay rồi! Bạc Đình đánh người khiến người ta bị thương nặng, Lý Nam muốn bắt anh ấy ngồi tù, tôi không biết phải làm sao bây giờ.” Hồ Lam hoảng đến mức tóc rối bù như kẻ điên.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải Bạc Đình nói không cần có cảm xúc với đồng nghiệp à?
Tại sao lại tức giận đến mức như vậy?
Chắc chắn là Lý Nam trêu chọc Bạc Đình trước, chắc chắn là như thế!
Hai người chạy đến phân xưởng.
“Thanh Ca, cô hãy nói với Bạc Đình đi! Sao anh ấy lại kích động như vậy? Ấu trĩ!” Hồ Lam quở trách.
Cô trừng mắt nhìn Hồ Lam, “Bạc Đình không phải người như cô nói.”
Tới phân xưởng, đập vào mắt chính là cảnh Lý Nam ôm chân xưởng trưởng khóc lóc.
Xưởng trưởng, Triển Thiên, cha Vương tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Bạc Đình châm điếu thuốc, vẻ mặt không sao cả, “Khóc đủ rồi đi, giao thùng dụng cụ ra đây.”
“Hu hu… Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
Thẩm Thanh Ca bước nhanh tới, nhìn thấy toàn thân Lý Nam đều là máu, cô có chút ghê tởm.
Cô đối diện với Lý Nam một giây, giọng điệu bình thản dịu dàng, nói: “Lý Nam, anh đừng khóc nữa, có chuyện thì nói chuyện, nói rõ ràng rồi báo cảnh sát cũng không muộn.”
Đối mặt với tiên nữ, mặt của Lý Nam đỏ bừng lên.
Anh ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, thế mà anh ta lại xuất hiện trước mặt tiên nữ như một con chó.
Lý Nam lau nước mắt, lập tức bò dậy từ trên mặt đất, “Khụ… Xưởng trưởng, Bạc Đình đánh tôi, còn có thể là tôi sai ư?”
Không chờ Bạc Đình biện giải, Vương Quý và các đồng nghiệp khác đã nói, “Là do cậu ta trộm thùng dụng cụ của Bạc Đình! Vừa rồi cậu ta nói lỡ miệng, chúng tôi đều nghe thấy.”
“Vậy, vậy cứ coi như tôi cầm thùng dụng cụ đi, vậy tại sao cậu ta lại không dùng lời nói để nói chứ? Dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Lý Nam vô lý giảo biện.
Bạc Đình ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm tàn thuốc, “Nhớ không lầm thì, là anh bảo tôi đánh anh. Yêu cầu hèn mọn như vậy, đời này tôi cũng chưa nghe thấy bao giờ.”
“Tôi bảo cậu đánh tôi lúc nào?”
Tròng mắt Vương Quý sắp rớt ra ngoài, lòng đầy căm phẫn, nói: “Chúng tôi đều nghe thấy! Xưởng trưởng, vừa rồi Lý Nam nói với Bạc Đình, cậu đánh tôi đi, cậu đánh tôi đi! Vô cùng thấp kém, tôi cũng muốn đi lên đá một cái.”
Dĩ nhiên xưởng trưởng hướng về nhân tài Bạc Đình, ông ấy cau mày, “Lý Nam, đây chính là yêu cầu của bản thân cậu! Cảnh sát tới, cậu cũng không có cách nào để nói rõ lí lẽ.”
“Lý Nam, chồng tôi làm người ngay thẳng, người khác nói cái gì thì anh ấy tin cái đó. Anh kêu anh ấy đánh anh, anh ấy đánh, thế mà anh lại muốn báo cảnh sát, có phải anh túng quá hay không?” Thẩm Thanh Ca châm chọc.
Lý Nam quả thực muốn phát điên, đôi mắt đỏ lên, “Vậy tiền thuốc men của tôi thì sao? Bạc Đình đánh tôi thành như vậy, cũng nên bồi thường chứ?”
Mấy người ông già yên tâm, sự việc phát triển giống như suy nghĩ của bọn họ.
Bồi thường một hai trăm đồng tiền, chuyện lớn hóa nhỏ là được.
Nhưng Thẩm Thanh Ca lại cười, cô liếc một cái đã nhìn thấu anh ta, “Vậy trước tiên anh giao thùng dụng cụ ra đây, giao ra rồi tôi sẽ cho anh tiền chữa bệnh.”
Nếu đoán không sai, tám chín phần thùng dụng cụ đã bị ném.
Lý Nam độc thân, ở ký túc xá vài người chung một gian phòng, không giấu đồ được.
Cách giấu đồ duy nhất chính là huỷ diệt không để lại giấu vết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận