Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 928 -




Sau khi trở về nhà, Bạc Đình yêu cầu hai đứa nhỏ đi làm bài tập về nhà.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay anh nịnh nọt, “Anh Đình, vừa rồi em nói đùa thôi!”
“Đồ không có lương tâm.” Anh thì thầm.
Cô tựa đầu vào vai anh: “Đấy không phải chỉ là để an ủi hai đứa bé sao?”
"Thật phiền phức! Mấy ngày nữa bọn nhỏ được nghỉ hè, chúng ta sẽ đi biển chơi và giao hai đứa nhỏ cho cha anh." Lông mày Bạc Đình giãn ra khi nghĩ về cuộc sống vào những ngày nghỉ lễ sắp tới.
“Được!” Thẩm Thanh Ca hôn lên môi anh.
Đột nhiên, tiếng cười từ trên lầu vang lên.
"Xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ quá! Mẹ hôn cha!" Bạc An chỉ vào bọn họ cười lớn.
Bạc Vân che mắt, còn để lại một khoảng trống trên đầu ngón tay, "A, xấu hổ quá!"
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt và vội vàng trốn sau lưng Bạc Đình, "Anh Đình..."
"Hai đứa làm xong bài tập chưa? Đi làm bài tập mau lên!" Bạc Đình giận dữ hét lên trên lầu.
Hai bánh bao nhỏ không còn cách nào khác đành phải xếp hàng trở về phòng.
Thẩm Thanh Ca xấu hổ không dám nhớ lại chuyện vừa rồi: “Anh Đình, hai đứa nhỏ rốt cuộc là giống ai vậy?”
“Không có giống ai hết, hai đứa nhỏ chỉ thiếu đánh thôi.” Bạc Đình đưa ra kết luận gọn gàng.
Cô chọc vào ngực anh: "Nhưng sau này đừng làm vậy trước mặt bọn trẻ, chúng sẽ bắt chước đấy."
"Lần nào anh cũng chú ý hết, vừa rồi là em hôn anh mà." Bạc Đình tự hào nói.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Nửa tháng sau, thư ký Vương cuối cùng cũng trở lại.
Sau khi Thẩm Thanh Ca chuyển giao lại hết mọi chuyện của công ty, cô liền chuẩn bị đi phía nam cùng Bạc Đình.
Cô mang theo một vali váy và một vài chiếc áo thun, sơ mi cho Bạc Đình.
Khi hai người đến huyện Châu, người dân địa phương đã sắp xếp một tài xế lái xe ô tô đến đón hai người.
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Đến khách sạn nào vậy?”
“Không đi khách sạn.” Bạc Đình xoa đầu cô.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở một biệt thự ven biển.
Trong mắt Thẩm Thanh Ca lóe lên hưng phấn, vừa xuống xe, một cơn gió biển ập vào mặt, nhìn mặt biển rộng lớn trong xanh, cô hoàn toàn bị chấn động.
Cô mỉm cười hỏi: “Anh mua biệt thự à?”
Bạc Đình gật đầu.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.
Khó trách gần đây anh đều cố gắng để được đi nghỉ.
Cô cảm thấy mình như đang được ngâm trong hũ mật, Bạc Đình tuy không hiểu về chuyện tình cảm nhưng tình yêu anh dành cho cô lại vô cùng chân thành!
Sau khi vào biệt thự, Thẩm Thanh Ca nhanh chóng sắp xếp quần áo trong vali vào tủ quần áo.
"Anh Đình, sau này anh ra ngoài phải đội mũ hoặc bôi kem chống nắng, nếu không sẽ bị rám nắng. Bên ngoài nắng quá." Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bọn họ đáng lẽ nên chọn đi ngắm biển vào mùa xuân hoặc mùa thu.
“Được." Bạc Đình trả lời câu được câu không từ trong phòng tắm bên cạnh.
"Ngôi nhà này khá lớn, nếu biết sớm hơn thì em đã đưa Bạc An và Bạc Vân đến đây rồi." Thẩm Thanh Ca có chút nhớ nhung hai bảo bối.
Bạc Đình thản nhiên nói: "Sao lại đưa hai đứa nhỏ tới đây? Không phải đã có điện thoại rồi sao? Ngày nào cũng gọi điện cho hai đứa nhỏ là được."
"Anh Đình! Anh không nhớ con à?" Vừa đẩy cửa ra, cô đã thấy Bạc Đình đang vội vàng giấu thứ gì đó ra sau lưng anh.
"E hèm...Anh có nhớ.." Bạc Đình hoảng sợ trả lời.
Thẩm Thanh Ca kìm nén khóe miệng đang nhếch lên của mình: “Sau lưng anh giấu cái gì vậy?”
"Không có gì……"
Cô giả vờ như không biết đó là quà, gật đầu nói: "Anh cứ tiếp tục đi."
Nói xong cô đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Ca không biết nên cười hay nên khóc, hai người đã là một cặp vợ chồng già rồi nhưng Bạc Đình vẫn luôn thích làm những chuyện nhỏ như này.
Buổi chiều, sau khi khoảng thời gian nóng nực nhất trôi qua, Thẩm Thanh Ca mặc váy dài màu trắng cùng Bạc Đình đi đến bãi biển.
Cô chụp ảnh cảnh biển trong xanh bằng máy ảnh của mình và thỉnh thoảng đứng trên những tảng đá để chụp ảnh thành phố.
“Anh Đình, chúng ta chụp ảnh đi.” Thẩm Thanh Ca gọi.
"..." Xung quanh không có ai trả lời.
Cô quay lại và nhìn xung quanh, nhưng chẳng có gì cả.
Mọi người đi đâu hết rồi?
"Anh Đình..." Cô cầm máy ảnh, quay lại đi theo con đường ban đầu để tìm người.
Không phải anh nói muốn cùng cô ấy ngắm biển sao?
Tại sao lại trốn đi?
Đột nhiên, cô bị vỗ nhẹ vào vai.
Cô quay lại và ngạc nhiên đến mức lùi lại một bước.
Bạc Đình đang cầm một bó hoa hồng.
“Anh đã chuẩn bị hoa à?” Cô ngạc nhiên và mất một lúc để nhận hoa.
“Còn có…” Vừa nói, Bạc Đình vừa quỳ một gối xuống và mở hộp đựng nhẫn mà anh đã chuẩn bị sẵn.
"Thanh Ca, mặc dù chúng ta có con, nhưng anh cảm thấy mình nợ em một lời cầu hôn."
Phần mềm mại nhất trong lòng cô dường như nhói lên, trong mắt hiện lên sương mù, "Ai dạy anh điều này thế?"
“Là anh tự nghĩ ra.” Bạc Đình giải thích.
Thẩm Thanh Ca nhịn không sụt sịt mũi, mỉm cười và đưa tay phải ra, Bạc Đình đeo chiếc nhẫn kim cương ba carat cực kì khoa trương vào ngón áp út của cô.
Cô chạm vào chiếc nhẫn sáng ngời với vẻ mặt phiền não.
Bạc Đình đứng dậy hôn lên môi cô: “Em không thích à?”
"Anh là kẻ phá của! Muốn mua thì phải mua vàng chứ? Kim cương không giữ được giá trị! Cái này bao nhiêu tiền?" Cô cảm thấy vừa vui vừa lo.
Đây có thể là rắc rối ngọt ngào trong truyền thuyết.
Bạc Đình bất lực thở dài, tại sao Thanh Ca lại không biết lãng mạn như vậy?
Kể từ khi kết hôn, cô đã thấy tiếc tiền tiếc của rồi.
Sớm biết thế thì tặng cô chiếc vòng cổ bằng vàng rồi.
"Cũng không nhiều tiền lắm..." Anh trả lời một cách chột dạ.
“Anh Đình.” Cô gọi anh bằng một giọng trong trẻo và du dương.
Bạc Đình nghiêng người về phía trước: “Hả?”
Cô kiễng chân lên, môi cô bất ngờ áp vào môi anh: “Em yêu anh.”
"Anh cũng yêu em."

Bạn cần đăng nhập để bình luận