Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 185 -




Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ nói: "Anh Đìng, anh bị nghẹn cơm, sau này anh sẽ không ăn cơm nữa sao? Kẻ xấu đã bị bắt rồi, anh đừng quên, anh còn mượn tiền của em."
“Nhưng……” Bạc Đình có chút đuối lý.
“Anh mau đi đi, sau khi xảy ra chuyện này, không còn ai dám làm xằng làm bậy nữa.” Trong lòng cô ấm áp.
Mặc dù Bạc Đình cưng chiều cô, nhưng cô không thể cản bước chân anh lại được.
Hai người họ muốn kiếm tiền để trở về thành phố Thượng Hải, còn phải chữa bệnh tim cho mẹ anh ấy nữa!
Cô đưa ba người họ lên xe và vẫy tay với Bạc Đình, trong lòng rất không tha.
Rất nhiều người dân trong thôn cả đời chưa từng nhìn thấy xe tải lớn nên cũng tò mò đến xem.
Bạc Đình không cảm thấy yên tâm nên đã lặp lại những công việc mà anh đã dặn dò ngày hôm qua, "Em đừng làm việc nặng nhọc, anh đã nói với các anh em, em cứ để cho họ làm. Tới giờ cơm thì em đến nhà ăn hoặc tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm. Phiếu anh để trong ngăn kéo em đừng cảm thấy tiếc tiền mà không dám tiêu. Nhớ khóa cửa lại……”
“Em biết, em biết, đừng nói nữa." Thẩm Thanh Ca đỏ mặt.
Thật nhiều người đang nghe đâu, cô không phải là người thiểu năng trí tuệ, thật là xấu hổ!
Hoàng Tam cười: "Đại ca, sao anh lại nói nhiều như bà già vậy? Đâu thể nuôi vợ như nuôi con gái được?"
Bạc Đình liếc nhìn anh ta, "Tao tự nguyện, mày quản được tao sao?"
Sau khi chiếc xe chạy đi, người dân trong thôn trêu chọc cô: "Thanh Ca thật may mắn, Bạc Đình thực sự yêu vợ mình."
Thẩm Thanh Ca mỉm cười hạnh phúc.
Thẩm Kiều Kiều sắc mặt tái xanh lại, cổ quái nói: “Chị, ngày mai là ngày em kết hôn, chị trở về đi.”
Trong lòng cô ta đang bàn tính.
Thẩm Thanh Ca có nhiều tiền như vậy, quà cưới của chị ta chắc chắn sẽ rất tốt.
“Chị, cả đời em chỉ kết hôn có một lần thôi, chị nhất định sẽ không tới tay không đúng không? Chị không phải người keo kiệt như vậy." Cô ta đem hết thảy lấy cớ chặn đường cô lại.
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt, “Không có thời gian!"
“Ai nha, chị, nhiều người nhìn như vậy, chị không thể cho e mặt mũi sao?"
Cô buồn cười, "Cô có mặt mũi gì?"
Mọi người xung quanh đều lặng lẽ cười nhạo Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều tức giận đến đau dạ dày, tại sao Thẩm Thanh Ca không trả lời như những gì cô ta nghĩ vậy?
Sau khi cho heo ăn, Thẩm Thanh Ca liền đến nhà ăn để ăn cơm, rồi đạp xe của Bạc Đình vào thành.
Cô có chìa khóa nhà A Long, như thường lệ, cô làm 150 quả trứng da hổ và trà lạnh rồi rồi đi đến chợ đen bán.
Chất đồ vật lên xe, cô cắn chặt răng để kéo xe đi.
Quả nhiên, chỉ khi người quan trọng không ở bên cạnh, thì mới ý thức được tầm quan trọng của người đó.
Thẩm Thanh Ca kéo xe ra chợ đen.
Hoàng Anh thấy vậy liền vội vã tiến lên, cùng cô cùng nhau đem bếp và nồi xuống.
“Chị Thanh Ca, chị không sao chứ? Ngày hôm qua em thật sự sợ chết khiếp, nửa đêm nghe nói chị bị bắt cóc…...." Hoàng Anh vẻ mặt lo lắng nói.
“Chị không phải vẫn đứng đây sao?” Thẩm Thanh Ca xoa đầu cô ấy.
Cô vừa quẹt que diêm mồi lửa vào bếp than thì dì Dương đến.
“Ai u, cô gái, mấy ngày nay cô đi đâu vậy? Ba ngày rồi tôi không bán trứng luộc trong nước trà."
Thẩm Thanh Ca lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, "Tôi kết hôn! Cho nên tôi đã cho chính mình nghỉ vài ngày."
“Chậc chậc! Chúc mừng cô! Hôm nay cô có mang trứng sống đến không?" Dì Dương cười hỏi.
Thẩm Thanh Ca lấy ra một rổ trứng, "Dì Dương, tôi cũng muốn mở một quầy hàng gần ga tàu, dì có cách nào không?"
Dì Dương im lặng, “……”
“Đừng lo lắng, những quả trứng tôi bán cho dì đều có khác nhau và nó sẽ không làm chậm trễ việc kinh doanh của dì." Thẩm Thanh Ca nói.
Dì Dương lúc này mới cúi xuống nói: "Tôi không phải sợ cô cướp công việc làm ăn của tôi, nhưng không phải ai cũng có thể bán ở nhà ga tàu! Con trai tôi làm việc ở nhà ga, có người che chở nên tôi mới dám bán. Cô không có người nhà làm ở ga tàu, nên phải bỏ tiền ra mua chỗ."
Sau khi nghĩ về nó, cô cảm thấy xác thật cần phải tiêu tiền mua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận