Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 187 -




Trời còn chưa tối, Thẩm Thanh Ca đi đến nhà Khương Lê.
Cô muốn bồi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng, nhân tiện chăm sóc thân thể của bà.
Có một chiếc xe đạp để ở trong sân.
Gõ cửa hồi lâu, một lúc sau Khương Lê nhăn mặt, đi ra mở cửa.
Bà ấy bối rối nhìn Thẩm Thanh Ca.
Trong ấn tượng của cô, Khương Lê là một người tao nhã và cao quý, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy.
“Mẹ, có chuyện gì sao?"
Khương Lê không nói chuyện, chỉ là đem ánh mắt nhìn về phía nhà chính bên trong hai người trung niên nam nữ.
“Đây là vợ của Bạc Đình đúng không? Thật là xinh đẹp, đáng tiếc là đến từ nông thôn."
“Chị, em thật sự không có ý gì, Bạc Đình sinh ra ở thành phố Thượng Hải, sao có thể lấy một người nhà quê?"
Khương Lê nhìn Thẩm Thanh Ca với đôi mắt áy náy, bà ấy ngồi xuống ôm ngực, "Thanh Ca, đây là dì út của con, đây là chú út."
Hai người họ không nhìn Thẩm Thanh Ca một chút nào.
Nhưng vẻ ngoài của hai người này đã khắc sâu trong tâm trí cô.
Ở đời trước, sau khi Bạc Đình trở thành một doanh nhân nổi tiếng, cặp vợ chồng này đã lợi dụng danh nghĩa là em gái và em rể của Khương Lê, để hút máu Bạc Đình mỗi ngày, để mua nhà và xe hơi sang trọng cho con cái của họ.
Bạc Đình đương nhiên có cách để tránh gặp bọn họ, nhưng anh muốn đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình, vì vậy Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu chặn anh lại ở ngay bệnh viện, mở miệng đòi một triệu! Nếu không đưa tiền sẽ làm ầm ĩ quậy phá ở phòng bệnh.
Lần nào Bạc Đình cũng sẽ thỏa hiệp, vì anh không muốn bà ấy bị quấy rầy.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: "Dì út, chú út, cũng đã muộn rồi, mẹ cháu cần nghỉ ngơi."
Khương Tiểu Nha thấy không thể ăn trực được nên mím miệng: "Đúng rồi, chị, hôm nay bệnh tim của chị lại tái phát, đang trong giờ học chị đã bị ngất đi. Nếu không làm được thì chị nghỉ làm đi, để nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, rồi để em làm giúp chị."
“Chị……” Khương Lê không nói nên lời, “Nhưng em còn chưa học hết tiểu học mà.”
“Có làm sao? Ngày mai chị tiến cử em, đi cửa sau là được, làm giáo viên rất nhẹ nhàng, chỉ cần dùng miệng là được.” Khương Tiểu Nha nói không chút xấu hổ.
Khương Lê không muốn phá hư quan hệ, nên bà mím môi không nói.
“Chuyện này có thời gian thì nói sau. Mẹ đến giờ uống thuốc rồi." Thẩm Thanh Ca vừa nói vừa mở cửa.
Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, bà ta nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, "U, đúng là muộn rồi."
“Chị, trên tường nhà chị có một chiếc đồng hồ, trên bàn còn có một chiếc đồng hồ khác, chị xem được hết sao? Vừa vặn ở nhà em không có chiếc đồng hồ nào cả, em lấy đi một cái nhá." Nói xong, Khương Tiểu Nha cầm đồng hồ báo thức rời đi.
Khương Lê bất lực thở dài.
Thẩm Thanh Ca giật lấy chiếc đồng hồ báo thức, "Dì à, hôm nay cháu đến đây để lấy đồng hồ báo thức. Đây là mẹ cháu cho cháu. Nếu cháu để dì lấy đi, có nghĩa là cháu đưa dì đến nơi chôn cất! Dì không muốn cháu đưa dì đi chôn đúng không!"
“Không lớn không nhỏ……” Khương Tiểu Nha sắc mặt tái xanh lại.
Thẩm Thanh không thèm phản ứng với bọn họ, khi bọn họ rời đi, cô dùng sức đóng chặt cửa lại.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đã uống thuốc chưa?" Cô lo lắng hỏi.
Khương Lê thở dài, "Thanh Ca, hai người bọn họ tới đây là để vay tiền, tháng này mẹ không đủ tiền mua thuốc."
“Bọn họ đều có thể mua được xe đạp, làm sao có thể không có tiền? Mẹ, mẹ phải nghĩ cho mình và Bạc Đình nhiều hơn." Cô lấy ra mười đồng tiền từ trong túi và đưa cho Khương Lê.
Khương Lê từ chối không nhận: "Mẹ không cần tiền, nếu Bạc Đình biết rằng mẹ tiêu tiền của con, thằng bé nhất định sẽ tức giận."
“Mẹ, Khương Tiểu Nha nợ mẹ bao nhiêu tiền? Con sẽ đòi lại tiền và mua thuốc cho mẹ. Bệnh tim không phải trò đùa đâu." Tim Thẩm Thanh Ca đập thình thịch.
Cô thật sự lo lắng cho Khương Lê, nếu không uống thuốc sẽ xảy ra chuyện!
Đời trước cô không biết nhiều về Khương Lê, nếu trong lúc Bạc Đình ra ngoài lái xe mà Khương Lê xảy ra chuyện không hay gì, Bạc Đình sẽ tự trách mình cả đời.
Khương Lê lấy ra một sấp giấy vay nợ từ trong ngăn kéo ở phòng ngủ ra, "Con nhìn xem…... cha mẹ của mẹ từ nhỏ đã rất yêu thương Tiểu Nha, mẹ cũng rất xấu hổ khi kêu dì út viết giấy vay nợ, nhưng Bạc Đình nhất quyết phải làm dì út con viết."

Bạn cần đăng nhập để bình luận