Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 638 -




“Trường Sinh là ai?" Vẻ mặt của Bạc Bảo Quý nghi hoặc.
Ông ta xuất ngoại bốn năm năm, Bạc Trường Sinh cũng mới bốn năm tuổi, ông ta không quen biết là chuyện rất bình thường.
Thẩm Thanh Ca thấy vẻ mặt ông ta không giống giả, liền mở miệng khuyên nhủ: "Chú hai, có phải có hiểu lầm không?”
“Hiểu lầm cái rắm! Chú đã phái người đi điều tra, tháng trước Bạc Bảo Quý về nước tìm người thuê xe con, cũng tìm tài xế, nhưng cuối cùng không giải quyết được gì..." Nói xong, hai tay của Bạc Phúc Lộc đều run rẩy.
“Anh hai, em thật sự không có. Em muốn thuê xe, nhưng không đủ tiền..." Thanh âm Bạc Bảo Quý càng lúc càng nhỏ.
Thẩm Thanh Ca cởi nút thắt sợi dây cho ông ta, nhẹ nhàng hỏi: "Chú ba, vậy tại sao chú lại thuê xe? Còn tìm tài xế?”
“Tôi ở nước ngoài không làm ăn được gì, trong người không có đồng nào mới trở lại thành phố Thượng Hải... Tôi cảm thấy không có lỗi với cha mẹ, cũng cảm thấy ở trước mặt anh cả, anh hai mất mặt... Cho nên muốn giả bộ..." Bạc Bảo Quý ngồi dưới đất.
Lời giải thích này ngược lại nói thông suốt.
Bởi vì không có tiền, không có mặt mũi gặp cha mẹ, cho nên mới ở bên ngoài vay tiền đi chợ đen bán tranh.
“Ít nghe cậu ta nói bậy! Cậu ta chính là bởi vì không có tiền cho nên muốn chia nhiều tiền một chút! Vì thế mới phái người đâm chết Trường Sinh.” Bạc Phúc Lộc lau nước mắt.
Bạc Đình thở dài, anh ngồi trên sô pha nói, "Không phải ông ta làm.”
“Tôi mặc kệ! Tôi muốn báo cảnh sát!" Bạc Phúc Lộc cầm điện thoại lên.
Bạc Bảo Quý vội vàng ngăn cản, "Anh hai! Anh điên rồi? Em bị oan! Em căn bản không biết Trường Sinh là ai! Ta vì sao phải thuê người lái xe đụng nó?”
Thẩm Thanh Ca cũng khuyên nhủ: "Thật không phải chú ba làm, chú báo cảnh sát có ích lợi gì?”
“Ai dám báo cảnh sát?" Thanh âm già nua rất có sức lực truyền tới.
Mọi người nhìn ra cửa, ông nội Bạc và bà nội Bạc tới.
“Ông bà nội, hai người tới rồi." Thẩm Thanh Ca cười nói.
“Cha mẹ, chuyện cho tới bây giờ hai người còn muốn che chở cho Bạc Bảo Quý?" Bạc Phúc Lộc hung hăng đẩy Bạc Bảo Quý.
Bạc Bảo Quý một mông ngã xuống thảm, ông ta nhìn cha mẹ già, mặt áy náy đỏ bừng.
“Lúc đầu mẹ cũng hoài nghi Bảo Quý, nhưng nó thật sự muốn chia tài sản, thì tại sao có nhà mà không về?" Bà nội Bạc nói.
Trong mắt Bạc Phúc Lộc hiện đầy tơ máu, ánh mắt hung ác: "......”
“Anh hai! Từ nhỏ anh liền không ưa em! Em biết rồi! Anh cố ý oan uổng em, muốn cha mẹ ghét em, như vậy anh có thể được chia nhiều tài sản một chút!" Bạc Bảo Quý nhìn đến cha mẹ ở đây, lúc này mới phản kích.
“Cậu là cái thằng khốn nạn! Lại còn đổ tội ngược lại tôi!” Bạc Phúc Lộc đã lớn tuổi, lúc này lại đánh nhau với Bạc Bảo Quý.
Quản gia mang theo một đám người hầu khuyên can.
Thẩm Thanh Ca nhìn trò khôi hài này, khóe mắt giật giật.
Vì sao, nhà người ta hào môn tranh đấu đều rất sang trọng thông mình, mà cô gặp phải hào môn tranh đấu là xắn tay áo đánh nhau?
“Một đám ngu ngốc." Đầu ngón tay của Bạc Đình kẹp điếu thuốc, khinh thường nói.
Hai anh em lớn tuổi, đánh nhau không ra làm sao cả, một người bị đau thắt lưng, người kia bệnh đốt sống cổ phát tác.
Bạc Phúc Lộc và Bạc Bảo Quý lần lượt được đỡ đến sô pha ở hai bên.
Ông nội Bạc và bà nội Bạc thấy hai anh em như vậy liền liên tục thở dài.
“Thật sự không phải cậu làm?
“Anh hai, thật sự không phải em làm! Em không có một xu dính túi, còn ở bên ngoài vay nặng lãi.”
“Nhất định là Bạc Thọ Khang! Tôi nuôi là con gái, cháu gái có thể chia được bao nhiêu tiền đâu? Anh ta đều xuống tay được!”
“Đúng vậy! Tám chín phần mười là anh cả, anh cả tham tiền nhất.”
Nghe đến đó, huyệt thái dương của Thẩm Thanh Ca đột nhiên đau nhức.
Đúng là chó điên, bắt được ai liền cắn ai.
Bạc Phúc Lộc bởi vì lo lắng cho Bạc Trường Sinh, cho nên trông gà hoá cuốc, thần kinh mẫn cảm cô có thể lý giải.
Nhưng vì sao Bạc Bảo Giá cũng ngu ngốc như vậy?
Vài ba câu liền định tội Bạc Thọ Khang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận