Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 254 -




Chỉ một lúc sau, tất cả đĩa trên bàn đều không còn gì hết.
Thấy vậy, Khương Lê chỉ biết nhẫn nhịn, còn Khương Tiểu Nha thì như không nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.
"Chị, một năm cũng đã qua rồi, chuyện cũ cũng nên buông xuống. Đây là quà chúc Tết em mang sang cho chị." Khương Tiểu Nha vừa nói vừa đưa rổ trứng gà cho Khương Lê.
Mà trong lòng Khương Lê lúc này, chính là muốn đem cả cái gia đình này đuổi ra khỏi nhà mình.
Khương Lê nhận lấy rổ trứng gà, quay sang cười với Vương Ni Ni và Vương Dũng: "Các cháu đợi một chút, để dì đi lấy thêm ít đồ ăn nhẹ cho các cháu."
"Cháu cảm ơn dì." Vương Ni Ni lễ phép nói.
Đây rõ ràng là muốn cho tiền lì xì.
Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu thấy vậy thì cười thành tiếng.
Thấy mọi chuyện như vậy, Thẩm Thanh Ca liền đi theo Khương Lê vào phòng ngủ.
Khương Lê đang nhét tiền vào bao lì xì, cô thấy Khương Lê nhét vào bao lì xì những năm đồng tiền.
"Mẹ, việc gì mẹ phải cho bọn họ nhiều tiền như vậy. Mẹ chỉ cần cho bọn họ một xu là được rồi." Thẩm Thanh Ca nói.
Năm đồng tiền ở thời đại này có thể mua đồ ăn cho cả tháng của một gia đình.
"Nhưng mọi năm mẹ đều cho như vậy, năm nay nếu cho ít đi có phải không được thích hợp không?"
"Mẹ, không phải là con hẹp hòi, chẳng qua là con rất tức giận về thái độ của bọn họ. Bọn họ cầm một giỏ trứng có năm, sáu quả đến chúc năm mới là có ý gì? Đây chẳng phải là muốn lấy không của chúng ta tiền sao?" Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ Khương Lê.
Khương Lê cảm thấy như vậy cũng có đạo lý, liền đổi lại trong mỗi bao từ năm đồng tiền thành một xu.
"Năm mới vui vẻ." Khương Lê đem bao lì xì đưa cho Vương Ni Ni và Vương Dũng.
"Chúng cháu cảm ơn dì." Hai đứa trẻ mặt mày hớn hở chìa tay nhận lấy.
Khương Tiểu Nha nhìn thấy bao lì xì mỏng như vậy, mặt mày liền xị xuống.
"Dì nhỏ, mẹ tôi thân thể không được khỏe, cần được nghỉ ngơi. Chúng ta cùng nhau về thôi." Thẩm Thanh Ca nói như vậy chính là muốn đuổi bọn họ về.
Khương Tiểu Nha đứng dậy, giọng lạnh lùng nói: "Chị, trong bao lì xì chị để bao nhiêu tiền vậy?"
Thẩm Thanh Ca cười, đáp lại: "Chỉ là một xu thôi, đừng khách sáo."
"Một xu! Các người cầm chút tiền này để mừng tuổi? Nghe nói Bạc Đình còn mua được xe tải, các người có tiền như vậy, sao mừng năm mới lại chỉ có chút tiền này chứ? Hơn nữa, nhà chúng ta còn vất vả sáng sớm sang chúc Tết." Khương Tiểu Nha mắng mỏ.
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đứng ăn xin đấy! Chúng tôi còn không bố thí đâu." Thẩm Thanh Ca lấy trứng gà nhét vào ngực của Khương Tiểu Nha.
"Cầm lấy trứng gà của các người mà cút khỏi nhà chúng tôi đi! Các người có thể sẵn sàng bỏ ra năm mươi đồng tiền để tặng lễ cho hiệu trưởng, thế mà đến chúc tết cho chị gái ruột thì chỉ có năm quả trứng, vậy mà còn muốn được nhận lại năm đồng tiền. Các người đúng là vừa xấu xa lại ngu xuẩn."
Khương Tiểu Nha cảm thấy không thể nói lại, liền dịu giọng xuống: "Chị, chị nhìn con dâu tốt của chị đi! Vậy mà lại nói lời chia rẽ quan hệ của chị em chúng ta!"
Khương Lê nghe vậy liền tức giận, to giọng quát lớn: "Các người đi ra khỏi nhà tôi đi! Hai xu tiền chúng tôi coi như bỏ, các người cầm lấy mà ăn tết."
"Sau này các người cũng không cần đến đây nữa đâu, các ngươi đến cũng chỉ làm cho chúng tôi cảm thấy mất mặt! Chúng tôi không muốn để hàng xóm biết là chúng tôi có họ hàng nghèo đến mức đem năm quả trứng tới chúc tết!" Thẩm Thanh Ca đẩy bọn họ ra ngoài, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Tất nhiên, những lời lẽ này không có nói đến Vương Ni Ni.
Nhưng ai làm Vương Ni Ni có cha mẹ như vậy.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thanh Ca dìu Khương Lê ngồi vào ghế.
"Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ cảm thấy thế nào rồi? Cẩn thận đừng để tức giận ảnh hưởng đến thân thể." Cô cầm thuốc cùng nước ấm đem tới cho Khương Lê.
Khương Lê uống thuốc xong liền vui vẻ nói: "Được nói ra hết đúng là thật thoải mái! Mẹ đã nhẫn nhịn nhiều năm rồi, làm chính mình nghẹn hỏng rồi."
Bạc Đình nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Khương Lê liền không cười nổi.
Năm đó, chuyện xảy ra ở thành phố Thượng Hải có lẽ chính là nơi làm mẹ bắt đầu sinh bệnh.
Nếu một ngày nào đó, mẹ có thể đến nhà họ Bạc thoải mái mắng một trận, như vậy mẹ sẽ trở về hình dáng của ngày xưa không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận