Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 669 -




"Em dâu... chúng tôi không có lén lút nha." Tam Thuận nháy mắt với Bạc Đình.
Bạc Đình trông có vẻ vô tội.
Giọng Thẩm Thanh Ca không mặn cũng không nhạt nói: “Vậy hai người đứng trong góc đó làm gì?”
"Ha ha..." Tam Thuận xấu hổ xoa gáy, "Bạc Đình, tôi kêu cậu vô nhà nhưng cậu không vô, đây không thể trách tôi được nha."
Tam Thuận lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho Thẩm Thanh Ca, “Em dâu, tôi bán lô lợn đầu tiên đã kiếm được tiền rồi! Liền gấp gáp mà chạy qua đây đưa tiền cho em. Tổng cộng có hai trăm, còn thiếu hai người ba trăm."
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Bạc Đình rồi nhận lấy tiền, "Không vội!"
"Phải trả lại chứ! Nếu không có hai người giúp tôi, tôi không biết làm sao có thể sống sót được." Tam Thuận chân thành nói.
"Anh Tam Thuận, sau này trả tiền thì đưa em là được, Bạc Đình có đủ tiền để tiêu.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình lập tức giải thích: "Thanh Ca... Tam Thuận nhất quyết muốn làm loại chuyện này."
"Bạc Đình, sao cậu còn trách tôi? Không phải tôi thấy cậu còn không đủ tiền để mua thuốc lá sao?" Vẻ mặt của Tam Thuận vô tội.
Thẩm Thanh Ca không biết nên cười hay khóc, bọn họ có cần phải thế không?
Làm giống như tổ chức bí mật vậy.
Lúc này Kim Chi với cái bụng to đi tới, cô ta ôm một túi táo, mặt đỏ bừng: "Ừm... Thanh Ca, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, thực xin lỗi!"
"Tôi biết hai người nhất định đã giúp đỡ Tam Thuận, nếu không gia đình chúng tôi sẽ không thể sống sót qua Tết được." Kim Chi nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tam Thuận kinh ngạc đến mức hàm gần như rớt xuống: "Kim Chi, em biết rồi?"
Nếu người phụ nữ hung ác này biết trước đó anh ta suýt thua sạch mất ngôi nhà của gia đình họ, có thể sẽ đánh chết anh ta đúng không?
"Sao em lại không biết? Người thân ở quê của anh đã mấy lần đến đây đòi nợ! Em phải làm sao đây? Em đang mang thai, cũng không thể ly hôn được."
Hai mắt Tam Thuận đỏ hoe, ôm Kim Chi buồn bã: “Xin lỗi Kim Chi, anh không phải đàn ông…”
"Đừng nói nữa! Chúng ta hãy sống thật tốt nhé." Kim Chi lau nước mắt.
Nhìn thấy cảnh một cặp đôi ôm nhau này, Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút xấu hổ, có nên vào nhà chừa chút không gian cho bọn họ không?
"Thanh Ca, cô tha thứ cho tôi đi! Cô là vị cứu tinh của tôi và con tôi." Kim Chi cúi đầu trước Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng đỡ cô ta: “Kim Chi, cô đừng cúi đầu nữa. Tâm ý của cô tôi hiểu rồi! Tôi cũng sẽ không tính toán chuyện đó nữa.”
“Vậy cô nhận mấy trái táo này đi, nếu không trong lòng tôi sẽ luôn có rào cản, nghĩ lại sẽ cảm thấy như mắc nợ cô.” Vẻ mặt của Kim Chi rất chân thành.
Thẩm Thanh Ca cầm lấy quả táo, cô cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Kim Chi.
Vài tháng trước cô ta còn được công nhận là phù thủy, nhưng bây giờ cô ta lại hiểu rõ lý lẽ như vậy.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Thẩm Thanh Ca lập tức đóng cửa lại.
Ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng, cô nhéo thật mạnh vào eo Bạc Đình.
"Á... em muốn giết chồng mình à?" Bạc Đình hít hà một hơi.
"Anh Đình! Sau này anh đừng đi chơi với Tam Thuận nữa! Hai người cả ngày không thể cùng nhau làm chuyện gì nghiêm túc đâu."
Bạc Đình gật đầu, “Anh không có ý định trộm tiền. Chính là Tam Thuận nhất quyết lén lút đưa cho anh, còn bảo anh tiêu sau lưng em.”
"Hai người quả là anh em tốt." Cô cười giận dữ.
Bạc Đình tỏ vẻ chán ghét: “Hừ, ai làm anh em tốt với anh ta?”
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Vốn dĩ em muốn cho anh thêm một ít tiền tiêu vặt, nhưng nghĩ đến anh chỉ mua thuốc lá nên là thôi! Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe!”
“Thanh Ca, em không thương anh sao?” Anh nhéo cằm cô.
“Đâu chỉ là thương anh, hôm nay em còn gặp được Hồ Lam!” Cô cố ý hù dọa anh.
Sắc mặt Bạc Đình không có biểu tình, anh nắm lấy vai cô: "Cô ta nói bậy bạ gì với em rồi?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận