Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 740 -




Thẩm Thanh Ca cảm thấy phản ứng của cô ta có chút khoa trương, trả tiền cho cô ta không phải là điều hiển nhiên sao?
"Tú Tú, để chị dạy em cách sắp xếp các món ăn sao cho đẹp mắt." Thẩm Thanh Ca giải thích cho cô ta về cách sắp xếp các món rau và món thịt.
Đời trước cô đã từng đến nhiều tiệm cơm ăn tối cùng đồng nghiệp cho nên có hiểu biết một chút về cách trình bày đĩa.
Cô chủ yếu nói về những hình chạm khắc đơn giản từ củ cải, hoa từ vỏ dưa chuột và trang trí bằng rau mùi.
Tôn Tú Tú rất thông minh, cơ bản nói một lần là hiểu
Tiệm cơm sẽ mở cửa vào ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca trở lại tứ hợp viện sớm.
Bảy giờ tối, Bạc Đình gọi điện.
“Em ăn cơm chưa?” Bạc Đình hỏi.
Trái tim cô đập thình thịch: "Em ăn rồi! Anh ăn chưa? Ở thành phố Hoa Hải thế nào rồi?"
"Anh và Hoàng Tam cũng ăn rồi. Anh bên này rất tốt, nhưng anh nghĩ anh phải ở lại lâu hơn một chút." Giọng điệu của Bạc Đình có chút cô đơn.
Thẩm Thanh Ca có chút đau lòng cho anh, “Anh Đình, anh không cần lo lắng cho em, anh ở bên đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, với lại em có một tin vui muốn báo cho anh…”
“Tiệm cơm của em ngày mai khai trương à?” Bạc Đình nhếch mép.
Cô thắc mắc: “Sao anh biết?”
"Tâm linh tương thông." Anh kẹp ống nghe giữa tai và vai, đưa điếu thuốc vào miệng và châm lửa bằng diêm.
Thẩm Thanh Ca bật cười: “Anh ở bên đó cùng Tống Nho giao lưu cho tốt, em tin tưởng anh sẽ sớm giải quyết được vấn đề.”
"Được, anh về khách sạn trước."
Thẩm Thanh Ca cúp điện thoại một cách miễn cưỡng.
Bên kia thành phố Hoa Hải.
Hoàng Tam dập tàn thuốc, cau mày nói: "Đại ca, Tống Nho còn không có thời gian đến gặp chúng ta! Tại sao anh không nói sự thật?"
"Nói thật có ích gì? Ngoại trừ làm cho cô ấy lo lắng, còn có thể giải quyết được cái gì?" Bạc Đình phun ra một câu, đi về phía khách sạn.
Hoàng Tam mím môi nói: "Đại ca, chúng ta đến huyện Châu đi? Tìm người suy nghĩ cách khác?”
Hồi lâu sau, khi trở lại phòng khách sạn, Bạc Đình mới nói: “Tôi đã hứa với Thanh Ca, gặp được Tống Nho thì tôi mới có thể rời đi.”
"Đại ca, chúng ta không thể hao hết thời gian ở Hoa Hải được..."
Anh nằm thẳng lên giường, tựa đầu vào cánh tay, nhìn lên trần nhà.
"Ít nhất phải đợi đến cuối tháng."
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Bảy giờ sáng, Thẩm Thanh Ca mang theo pháo đến trước tiệm cơm.
Bảng hiệu của tiệm cơm các công nhân cũng đã lắp đặt, bốn chữ tiệm cơm Tường Hoà thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô mở cửa quán, dán bảng giá các món ăn bên ngoài rồi viết quảng cáo tìm người phục vụ.
Hoàng Anh và Tôn Tú Tú đứng ở cửa hàng nhỏ, người qua đường tò mò nhìn vào trong cửa hàng.
"Tú Tú, em vào trong làm bữa sáng đi. Bánh quẩy, bánh bao hấp, mì trộn, một ít rượu gạo các loại." Thẩm Thanh Ca nói.
Tôn Tú Tú không dám ngơ ngác, lập tức đi làm.
Những bức tranh trên tường của cửa hàng bọn họ thú vị đến nỗi ngay cả người lớn, chưa kể trẻ em, cũng thấy chúng đẹp.
Thẩm Thanh Ca không dám đốt pháo, khi A Long đến, cô đưa pháo cho anh ta.
A Long hét lớn: "Cửa hàng mới sắp khai trương! Mọi người có tiền thì ủng hộ tiền, có người thì ủng hộ người...”
Nói xong, anh ta treo pháo trên cột tre và đốt chúng bằng diêm.
Bùm bùm——
Pháo nổ rực rỡ.
Rất nhiều người qua đường tới xem, Hoàng Anh nhìn thấy tình hình như vậy liền đưa kẹo mứt lê cho mỗi người một cục.
Giá đồ ăn của bọn họ tương tự như giá ở các tiệm cơm quốc doanh, về cơ bản chỉ dao động một xu.
Đúng lúc này Cố Quyết đi tới, anh ta bảo thư ký mang hai lẵng hoa đặt ở cửa, trên lẵng hoa có tờ giấy đỏ viết chữ "Khai trương đại cát".
"Sao anh lại ở đây?" Thẩm Thanh Ca có chút kinh ngạc.
Cố Quyết cười nói: "Bạc Đình nói cho tôi biết."
Ngay sau đó, Khương Lê và Vạn Dụ cũng đến, mỗi người tặng một lẵng hoa.
Mấy người Bạc Thọ Khang cũng cử thư ký đến mang lẵng hoa đến.
Đột nhiên, trước cửa toàn là lẵng hoa, tổng cộng là mười lẵng hoa.
Cái tình huống này, nếu mà không biết còn tưởng mở không phải là tiệm cơm, mà là nhà hàng năm sao
“Chẳng lẽ Bạc Đình nói cho mọi người biết?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
“Đúng đấy.” Khương Lê mỉm cười.
Thẩm Thanh Ca không nói nên lời, chỉ là chuyện nhỏ, có cần phải làm lớn như vậy không?
Cố Quyết và Khương Lê đi vòng quanh cửa hàng rồi rời đi.
Có lẽ do ảnh hưởng bởi những lẵng hoa nên có nhiều người đến xem hơn.
Một số trẻ em đã ăn kẹo, la hét đòi vào ăn.
Cha mẹ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa bọn họ vào trong.
"Cho tôi một tô mì trộn!"
"Các người cư nhiên không có bánh quẩy sữa đậu nành à, vậy cho một phần rượu gạo thử đi."
Thẩm Thanh Ca bận đến mức không nhớ được gì trong cuốn sổ nhỏ của mình.
Cô bận đến mức, chưa đến một tiếng, mà trên trán cô đã có một tầng mồ hôi mỏng.
Mãi đến hơn mười giờ rưỡi cô mới ngồi xuống cạnh chiếc ghế đẩu.
Trước kia thấy người ta mở tiệm rất đơn giản, không ngờ đến giờ đổi lại thành mình thì mệt đến suýt xỉu đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận