Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 140 -




Thẩm Thanh Ca cắn môi dưới, đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt âm ngoan.
Cô gầm lên: "Cút ngay!"
“Cô gọi đi! Chỉ cần cô không sợ cả thôn đều biết tôi nhìn cô tắm! Ha ha……." Giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, tựa hồ cô đã nghe qua ở đâu rồi.
“Cứu tôi với —— cứu tôi ——”
Kêu cô gọi cô liền gọi!
Cô sợ cái gì?
Lại không phải cô làm sai!
Bùm ——
Cánh cửa bị đập vỡ, một ổ khóa rơi xuống đất.
Cửa từ từ mở ra.
Người đàn ông thân hình mập mạp, trên đầu đeo một chiếc túi vải, ở vị trí mắt chọc hai lỗ, tay cầm một cục đá.
Thẩm Thanh Ca nhặt chiếc ghế dài để leo lên treo quần áo, ném vào người đàn ông, nhưng người đàn ông đó lại tránh được, chiếc ghế dài bị ném ra sân.
“Sẽ không có ai cứu cô đâu!” Người đàn ông lao về phía cô.
Thẩm Thanh Ca cầm nửa chậu nước nóng hất lên người đàn ông, rầm ——
“A……” Người đàn ông ném viên đá vào người cô.
Cô nghiêng người tránh đi, rồi lao về phía người đàn ông với chiếc chậu gỗ trên tay, đập thẳng vào đầu người đàn ông.
Cái chậu gỗ đáy dày đập bang bang vào đầu người đàn ông.
Thẩm Thanh Ca đã hạ quyết tâm, nếu như người này dám chống lại, thì sẽ bị cô thiến bằng một con dao từ trong không gian!
Người đàn ông to béo và khỏe mạnh, Thẩm Thanh Ca đập trong vòng nửa phút tay liền không còn sức lực.
Ngay khi người đàn ông định phản công, Thẩm Thanh Ca đã trượt chân và ngã xuống đất.
Cô lấy ra một con dao gọt trái cây từ trong không gian!
“Không ai cứu cô đâu! Ha ha…..." Người đàn ông hơi khom người vươn tay ra.
Đúng lúc này, Bạc Đình xông tới, "Dám đụng đến người phụ nữ của tao! Tao đánh chết mày!"
Bach Đình nắm lấy đằng sau cổ áo của người đàn ông và hất người đàn ông đó ra, người đàn ông bị ném ra ngoài cửa.
Một tên đàn em xé chiếc túi vải trên đầu người đàn ông kia ra, mọi người đều bị sốc!
Hóa ra là chú Vương ở cạnh nhà Bạc Đình!
Bạc Đình hai mắt đỏ bừng, lại xách chú Vương lên, anh nắm chặt tay đánh ông ta kịch liệt.
Cú đấm mang theo gió, đấm người như đấm vào bao cát vậy.
“A ——” Chú Vương bị đánh cả mũi và miệng đều chảy máu.
Bạc Đình vẫn còn chưa hết giận, toàn thân anh toát ra một luồng khí lạnh lùng và hung bạo, không ai dám ngăn cản anh.
Chú Vương bị đánh đến nỗi không có sức lực ngã xuống đất, Bạc Đình đã đá vào bụng và ngực ông ta, mỗi cú đá đều tàn bạo hơn so với những cú đá trước.
Anh đánh dường như không biết mệt, lặp đi lặp lại nó một cách máy móc.
Chú Vương nôn ra máu khắp sàn, nhưng cũng không ngăn được anh.
Đàn em mặt tái mét, không dám ngăn cản, Hoàng Tam lập tức chạy đi tìm người.
“Như vậy đã muốn chết? Mau đứng lên cho tao!" Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Chú Vương há to miệng thở dốc, toàn thân run rẩy, hai mắt chảy máu, không nói được lời nào.
Bạc Đình nhặt chiếc ghế dài trên mặt đất, nhắm vào đầu ông ta và định đập nó xuống.
“Bạc Đình!” Thẩm Thanh Ca hét lên, cô đứng dậy, “Đừng đem bản thân mình lôi vào!”
Bạc Đình nhìn cô thật sâu, khuôn mặt cô tái nhợt, khắp người ướt sũng, cả người chật vật.
Anh tức giận như cả người sắp nổ tung.
Bàn chân của anh giẫm xuống giữa hai chân của chú Vương và tàn nhẫn nghiền nát.
“A ——” Chú Vương hét lên một tiếng.
Thực mau, những người sống trong ngõ nghe tiếng động cũng kéo đến xem.
Nhìn thấy chiếc túi vải trên mặt đất và cơ thể ướt sũng của Thẩm Thanh Ca, mọi người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không ai đồng tình.
“Này! Bạc Đình! Mau thả người đàn ông của tôi ra!" Dì Vương chạy tới và hét lên.
Bạc Đình cười lạnh và thả lỏng chân.
“Ô ô ô……” Dì Vương vừa khóc vừa ôm người đàn ông nửa sống nửa chết.
Bà ta biết chính mình không làm gì được, cũng không đối phó được một đám lưu manh, đành phải lôi người đàn ông của mình trở về.
Bạc Đình ôm bả vai của Thẩm Thanh Ca và đưa cô vào phòng.
Đàn em thực biết nên làm gì vì thế nói, “Nhìn cái gì? Cút!"
“Hết chuyện rồi! Lại xem tôi đánh cho bây giờ!”
Trở lại trong phòng, Bạc Đình ngồi xuống, hai tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Em có sợ không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận