Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 706 -




Thẩm Thanh Ca có chút xấu hổ, cô gật đầu: “Cháu nhất thời quyết định không đi nữa.”
Vẻ mặt bà Lý tiếc nuối, vô thức nghĩ đến hoàn cảnh của hầu hết các gia đình.
Thông thường, những phụ nữ từ bỏ việc ra nước ngoài hoặc là điều kiện tài chính không đủ hoặc là bị chồng đe dọa, không được phép ra nước ngoài.
Hơn nữa, gia đình Bạc Đình lại khá giả nên bà Lý liền đem mâu thuẫn đổ lên người Bạc Đình, “Bạc Đình, cháu không nỡ để vợ mình đi à? Con bé cũng không chạy trốn, vậy cháu lo lắng cái gì? Hơn nữa khi vợ cháu từ nước ngoài trở về, không phải cháu sẽ có mặt mũi hơn sao?”
Bàn tay của Bạc Đình dừng lại, anh bất lực liếc nhìn Thẩm Thanh Ca.
Không du học, bản thân cô thì vui sướng, còn anh thì lại trở thành kẻ phạm tội.
Mặt anh không có biểu cảm nói: “Hiện tại, Thanh Ca không muốn ra nước ngoài, sau này có cơ hội rồi tính.”
Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng nếu anh nói câu này thì sẽ không có ai không hiểu rõ nữa.
Nhưng bà Lý tức giận nói: "Bạc Đình, cháu đừng có việc gì cũng đổ lỗi cho Thanh ca! Cháu dám làm mà không dám nhận?”
Bạc Đình:? ?
"Hơn nữa, cháu cho rằng cơ hội ra nước ngoài có rất nhiều sao? Đợi không nổi sau này nữa rồi!" Bà Lý giảng đạo lý.
Thẩm Thanh Ca vội vàng giải thích: “Không phải vậy, bà Lý, thật sự là tạm thời cháu không muốn ra nước ngoài. Thái độ anh Đình như thế nào mọi người còn không rõ?”
Bà Lý có vẻ xấu hổ: “Bà thực sự đã hiểu lầm sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Ca gật đầu mạnh mẽ.
"Con bé này, còn là nghĩ như thế nào vậy? Ra nước ngoài là cơ hội rất tốt đấy?"
Thế là hai người bị bà Lý dạy dỗ trước cửa hơn mười phút.
Bạc Đình đương nhiên biết bà Lý có ý tốt, hiếm khi thấy anh không nói một lời, ngoan ngoan chịu phạt.
Khi đến chợ đen, Ngụy Hồng và Cổ Tiểu Liên đã đợi rất lâu, Thẩm Thanh Ca đã mang hàng hoá đến cho bọn họ.
Bọn họ bắt đầu bán hàng một cách vui vẻ.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thanh Ca phát hiện ra rằng sau đợt kiểm tra nghiêm ngặt này, nhiều người bán hàng rong nhỏ đã bắt chước bọn họ bắt đầu bán bút máy, bát đĩa.
"Thanh Ca, vốn dĩ một thời gian trước chúng ta không kiếm được tiền, hiện tại bọn họ giật chén cơm của chúng ta, chúng ta căn bản kiếm không được tiền." Cổ Tiểu Liên nhẹ giọng phàn nàn.
“Thị trường sẽ ngày càng lớn hơn, không sao cả.” Thẩm Thanh Ca an ủi.
Cổ Tiểu Liên không tin.
Trong vài ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Ca đã giúp bọn họ cùng nhau bán hàng, không ngờ kẹo mứt lê và bát đĩa của bọn họ vẫn được yêu thích hơn bao giờ hết.
Điều này đã thuyết phục Cổ Tiểu Liên, "Thanh Ca, cô nói rất đúng! Bát đĩa của chúng ta vẫn bán tốt như trước đây vậy!"
“Doanh số nhiều, khách hàng nhiều, cô cứ yên tâm đi.”
Mùa hè nóng nực, Thẩm Thanh Ca đi dạo chợ đen, cảm thấy vừa nóng vừa đói. Chiếc váy màu vàng ướt đẫm mồ hôi, dính vào người cô rất khó chịu.
Cô lau mồ hôi đang lăn xuống một bên mặt bằng mu bàn tay, bàn tay toàn mồ hôi.
Điều này khiến cô nhớ những ngày xưa ở trong thôn ăn tôm hùm đất, uống Coca.
Thấy mặt cô ướt đẫm, A Long đưa tờ báo cho cô và nói: "Chị dâu, chị quạt đi."
Cô dùng tờ báo quạt cho mình, nhưng càng quạt càng khiến cô khó chịu hơn, gió quạt ra đều là là gió nóng.
“Ước gì có Coca lạnh và tôm hùm đất ăn thì tốt rồi!” Cô phàn nàn.
A Long cũng nuốt nước miếng, "Đúng vậy, lúc đó chúng ta bán chạy quá! Ở thành phố Thượng Hải bây giờ không có gì ngon cả. Chị dâu, chúng ta bán tôm hùm đất đi! Nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Cô cười: “Quên đi, tôm hùm đất của tôi rất thơm. Gần đây kiểm soát nghiêm ngặt, đừng thu hút người đến đây.”
Hơn nữa thành phố Thượng Hải cũng không phải là một cái thôn, làm sao có thể có nhiều tôm hùm đất như vậy?
"Haizz..." A Long thở dài.
Anh ta thực sự muốn ăn tôm hùm đất!
Ngày mai anh sẽ ra sông bắt!
Tiếng ve kêu rất to, mặt đất như bị thiêu rụi.
Mọi người trên đường đều chán nản, bị tra tấn bởi ánh nắng chói chang.
Thẩm Thanh Ca nóng đến mức chịu không được nữa, cô đạp xe đến Cung Tiêu Xã mua một rương nước có ga vị cam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận