Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 942 -




Trong mắt Bạc Đình loé lên tia sáng, cứng đờ nói vui đùa, “Bọn họ không nói sai.”
“A…” Thẩm Thanh Ca nghẹn lời.
Hình như đúng là không sai!
Đúng là cô quen được người giàu có.
“Anh giàu quá, khiến người bình thường như em cảm thấy vô cùng áp lực.” Cô cười nói.
“Bà Bạc, hiện tại em cũng rất có tiền.” Anh chìa một bàn tay, bắt lấy tay cô.
Cô nhéo lòng bàn tay anh, “Không được làm bậy, lái xe đi.”
“Ừm.” Bạc Đình đành phải thu hồi tay, chuyên tâm lái xe.
Về đến nhà, Bạc Đình kéo tay cô tới trên lầu.
Phòng ngủ trên bàn để đầy hộp trang sức.
Cô mở ra xem, vòng cổ vàng, nhẫn vàng, khuyên tai vàng…
Chỉ là vòng cổ đã phô trương mua bốn năm cái, gì cũng có, thứ khác càng không cần phải nói.
Phỏng chừng mấy thứ này phải tốn vài chục ngàn đồng tiền!
Phải biết rằng ở niên đại này lương tháng của người thường chỉ có một hai trăm, tốn mấy chục ngàn mua trang sức là khái niệm gì!
“Em thích không?” Vẻ mặt Bạc Đình mong đợi nhìn cô, rõ ràng đang muốn được khen.
Cô đã miễn dịch với việc Bạc Đình mua vàng từ lâu, nên đau lòng hỏi: “Anh Đình, anh mua nhiều như vậy làm gì?”
“Kết hôn không phải nên mua mấy thứ này sao?” Bạc Đình hỏi lại.
“Vậy anh cũng mua quá nhiều…” Cô không thích mặc vàng đeo bạc.
Bạc Đình giải thích: “Anh không hiểu trang sức, đây là anh bảo nhân viên nữ ở công ty hỗ trợ mua. Em không thích chúng ta đi chọn lại. Dù sao vàng sẽ không mất giá.”
Anh thật sự dùng lòng tốt…
“Anh Đình, anh tốt quá.” Cô cảm động ôm lấy anh.
Dù ở thời không nào Bạc Đình đều hiểu được một đạo lý, đó chính là thích một người sẽ liều mạng tiêu tiền cho người đó, đưa người đó vàng…
“Em thích là được. Cuối tuần chúng ta lại đi mua.” Anh đè lại nụ cười trên mặt, nỗ lực duy trì sự lạnh lùng.
Khoé mắt Thẩm Thanh Ca giật giật… Anh lại hiểu sai rồi!
“Không cần mua, đủ nhiều rồi! Mua nhiều như vậy còn không bằng đến tiệm mua thỏi vàng luôn.” Cô vỗ vỗ ngực anh, muốn khuyên anh bình tĩnh.
“Được, cuối tuần đi mua thỏi vàng.” Bạc Đình đồng ý.
Quả thực cô muốn bùng nổ, cứu mạng! Anh thật sự không bỏ được cái tính này!
Nhưng mà, cô thích!
Suýt chút nữa cô không tiền đồ cười ra tiếng, cô nhịn cười nói, “Anh đi giặt quần áo đi, em đi nấu cơm.”
Mới xoay người, Bạc Đình đã bắt lấy cổ tay của cô.
Anh móc nhẫn kim cương từ trong túi ra, kim cương vừa to vừa lấp lánh, anh đeo lên ngón áp út của cô.
“Thanh Ca, ấm ức cho em, tối hôm qua… Anh xin lỗi.” Bạc Đình thận trọng nói.
Cô duỗi tay che miệng anh lại, “Anh Đình, anh không phát sốt chứ? Cũng đã đăng ký kết hôn rồi, nói cái này làm gì?”
“Anh quá nóng nảy, hẳn là sau khi kết hôn mới có thể chạm vào em. Hiện tại cũng chưa làm hôn lễ……” Đôi mắt Bạc Đình sâu thẳm, khuôn mặt trầm tĩnh từ trước đến nay lộ ra sự áy náy.
“Hôn lễ không vội, người nhà em rất khó chơi, hiện tại làm hôn lễ bọn họ sẽ nghĩ mọi cách giựt tiền.” Cô không giấu giếm, ăn ngay nói thật.
Bạc Đình gật đầu, “Chuyện nhà em, anh sẽ mau chóng xử lý.”
“Ừm.” Cô tin tưởng anh.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca ở trong phòng tắm, nửa tiếng cũng chưa có dấu hiệu đi ra.
Lúc này, Bạc Đình đã ở trên giường chờ đến mức lòng nóng như lửa đốt.
Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh đứng ngồi không yên.
Cho dù là chờ đợi cổ phiếu tăng lên cũng chưa từng vội vàng như vậy.
“Thanh Ca.” Anh nhẹ giọng thúc giục.
“Em tới liền.” Cô đáp cho có lệ.
Bạc Đình nói: “Em xác định? Em tới chỗ nào?”
“Tới đôi mắt…” Cô đang bôi kem mắt.
Bạc Đình: “…”
Lại một lát sau, Bạc Đình lại nhịn không được gọi: “Thanh Ca.”
“Đến cổ.” Cô đang bôi kem ở cổ.
Bạc Đình: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận