Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 496 -




Trong đôi mắt của Bạc Dạ không có biểu hiện cảm xúc, “Trường Ngọc, em không đi học nữa à?”
Bạc Trường Ngọc rất cảm động, Bạc Dạ vẫn quan tâm cô ấy có đi học hay không, chứng tỏ anh ta thật sự thích mình.
“Em đã mười tám tuổi rồi! Có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi! Chị dâu cưới xong vẫn có thể thi vào đại học Kinh Hải, cho dù em không thi đậu đại học Kinh Hải, thì mấy đại học khác e chắn chắn có thể vào được.”
“……”
Dưới lầu truyền lên tiếng gọi, "Tiểu thư Trường Ngọc, tiểu thư Trường Ngọc......"
“Tiểu thư Trường Ngọc, cô ở đâu vậy?"
Bạc Trường Ngọc ngồi trên giường, nhẹ nhàng cúi đầu, "A Dạ... nhanh lên đi... bị tìm thấy thì muộn mất rồi."
Bạc Dạ đè cô ấy xuống, "Trường Ngọc, em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em."
“Ừm! Em tin anh."
“Anh với mẹ anh thật sự không phải là một loại người, anh không thể lựa chọn cha mẹ..."
Bạc Trường Ngọc đau lòng ôm chặt anh ta.
Bên ngoài cửa, Bạc Đình cùng A Long rất nhanh đã tìm ra khách sạn ngoại ô có thể vào ở không cần chứng minh.
Bọn họ đi dọc theo hành lang không có mục tiêu gõ cửa.
“Trường Ngọc! Cô đừng xúc động... Trường Ngọc, một người đàn ông thật sự yêu cô sẽ không bao giờ chạm vào cô trước khi cưới..." A Long vừa khóc vừa nói.
Tất cả các cửa ở tất cả các tầng đều đã gõ qua rồi, đều không phải Bạc Trường Ngọc, có người cũng không mở cửa...
A Long suy sụp, mệt mỏi ngồi xuống đất.
“Được rồi, không liên quan đến cậu, về nhà đi." Bạc Đình đá nhẹ vào chân anh ta.
“Là em hại Trường Ngọc, đại ca, em hại Trường Ngọc..."
Anh châm một điếu thuốc, cười nhạo nói, "Cậu chưa từng chạm vào ngón tay của Bạc Trường Ngọc, cậu đâu có quyền tham gia nhiều như vậy? Còn nói mình hại con bé..."
A Long im lặng... đúng vậy, anh ta chỉ là một kẻ yêu thầm hèn mọn...
Bạc Đình về nhà khi trời đã tối đen.
Thẩm Thanh Ca làm món mỳ trộn tương, thấy anh về mới lấy mỳ ra khỏi nồi.
“Em không cần phải đợi anh." Khoé miệng anh nhếch lên.
Cô kêu anh ngồi xuống, đưa mỳ đến trước mặt anh, "Tìm thấy Trường Ngọc chưa?"
“Con bé không muốn ra, chúng ta đã làm hết trách nhiệm."
Thẩm Thanh Ca vỗ nhẹ vào vai anh, "Hoàng Anh sắp đến rồi! Tuần trước em đã nhận được thư của cô ấy! Đúng lúc để Hoàng Anh cứu vớt A Long..."
Bạc Đình gật đầu.
Mặt khác, bà cụ Cố cầm một cái vòng tay bằng bạc, ánh mắt sâu thẳm.
“Bà nội, bà mau tới đây chơi cờ với cháy, vòng tay bằng bạc có gì đáng nhìn đâu?" Cố Quyết vỗ bàn cờ thúc giục.
Bà cụ Cố thở dài, quay mặt sang một bên không để ý đến anh ta.
Đỗ Kỳ Kỳ từ bàn cờ đi xuống, cô ta ngồi bên cạnh bà cụ Cố.
Nhìn thấy vòng tay bằng bạc trong tay bà cụ, Đỗ Kỳ Kỳ nhíu mày!
Đây không phải là cái vòng ta của Thẩm Thanh Ca sao? Giống hệt nhau!
Nhưng chưa nghe nói nhà họ Cố tìm thấy Cố Minh Châu bị lạc nhiều năm.
“Bà nội, cái vòng tay này có phải là có một đôi không?" Đỗ Kỳ Kỳ hỏi thăm.
“Đúng vậy, cái kia ở trong tay Minh Châu..."
Đôi mắt của Đỗ Kỳ Kỳ lóe sáng, bây giờ cô ta không có đi học đại học, cũng không có đối tượng... chẳng có gì cả! Tất cả tại vì Thẩm Thanh Ca.
Kẻ đê tiện đó sao lại sống tốt hơn cô ta?
Cô ta nhếch mép nói, "Bà nội, cháu có quen một người bạn cũng có cái vòng tay như thế, giống hệt luôn."
“Thật không? Tên là gì?" Bà cụ Cố kéo tay cô ta.
Đỗ Kỳ Kỳ trả lời: "Người đó có lẽ bà đã gặp qua, chính là cháu dâu nhà họ Bạc Thẩm Thanh Ca! Cô ấy được nhà họ Thẩm ở thôn Tường Hoà nhận nuôi! Năm nay ước chừng mười chín tuổi!"
Bà cụ Cố lập tức bịt miệng cô ta lại, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
“Cháu đừng nói bừa! Bà đã nhìn rõ vòng tay của Thanh Ca, vòng tay của con bé không giống với cái của bà."

Bạn cần đăng nhập để bình luận