Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 444 -




Trước khi đi, Thẩm Thanh Ca đưa gà mái trong sân cho Khương Lê.
Bọn họ đến nhà Khương Lê trước nửa ngày.
Trên cơ bản Trường Sinh không có hành lý gì, cô bé ôm búp bê Tây Dương và đá cuội, bao cát, đó là toàn bộ gia sản.
Thẩm Thanh Ca mang theo một rương hành lý nhỏ, bên trong có vài món quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, mấy đồ vật khác đều được A Long dùng xe vận tải chở đi mấy ngày trước.
Tới cửa nhà Khương Lê, Bạc Trường Sinh dùng sức gõ cửa.
“Thím! Trường Sinh đến thăm thím!”
Thẩm Thanh Ca xoa xoa đầu cô bé, “Trường Sinh, không cần lớn tiếng gõ cửa như vậy.”
“Dạ được.” Bạc Trường Sinh trở nên ngoan ngoãn trong một giây.
Đợi nửa phút không có người mở cửa, Bạc Đình lập tức lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhanh chóng vặn khoá mở cửa.
Bên trong cánh cửa, chỉ thấy Khương Lê nằm trên mặt đất.
Nội tâm Thẩm Thanh Ca lộp bộp…
Chuyện đời trước sẽ không tái diễn chứ?
Hơn nữa thời gian cũng khớp.
“Anh Đình…” Cô nhanh chóng ngồi xổm bên người Khương Lê, dò xét hơi thở của Khương Lê, đã rất mỏng manh.
Cô không chút nghĩ ngợi lấy thuốc trợ tim từ trong không gian ra, dựa vào kiến thức chữa bệnh đời trước tiêm cho Khương Lê.
Bây giờ cô dùng y học ngựa chết làm như ngựa sống, bởi vì dựa theo sự phát triển ở đời trước, rất có thể Khương Lê sẽ chết ở trong nhà.
“Anh Đình, mau đưa mẹ đến bệnh viện.”
Bạc Đình buông hành lý, cõng Khương Lê lập tức chạy đi.
Một bên Bạc Trường Sinh choáng váng, “Thím… Bị sao vậy?”
Thẩm Thanh Ca xoa đầu cô bé, “Trường Sinh, thím đổ bệnh, em đừng sợ.”
“Vâng, Trường Sinh không sợ.” Bạc Trường Sinh ngoan ngoãn ôm chân cô.
Thẩm Thanh Ca thu dọn hành lý, khoá cửa lại, sau đó mang Bạc Trường Sinh đi bệnh viện.
Mới ra cửa, Trương Tuệ đã tiến lại gần, “Thanh Ca, mẹ cô bị sao vậy? Tôi mới vừa thấy Bạc Đình cõng bà ấy…”
“Bệnh tim của mẹ tôi tái phát.”
“Ai, tôi đây về nhà hầm chút canh gà thanh đạm cho mẹ cô, đợi lát nữa đem qua.”
“Không cần…” Còn không biết mẹ có thể qua khỏi hay không.
Trương Tuệ kéo tay Thẩm Thanh Ca, chân thành nói: “Có gì mà khách sáo? Trước đây cô còn giúp tôi cứu mạng Xuyên Tử đó. Không phải cô muốn đi học đại học à? Mẹ cô, tôi sẽ giúp cô chăm sóc.”
Thẩm Thanh Ca nói cảm ơn, sau đó nắm tay nhỏ của Bạc Trường Sinh bước nhanh rời đi.
“Chị Ca Ca, có phải chúng ta không đi Thành phố Thượng Hải nữa hay không?” Bạc Trường Sinh cào má đang ngứa của mình.
“Đương nhiên phải đi, nhưng thím của em đổ bệnh, đợi bà ấy hết bệnh rồi trở về.”
Lúc Thẩm Thanh Ca nói điều này, trong lòng cảm thấy hơi đau.
Ở đời trước, Bạc Đình một mình đối mặt với chuyện mẹ mất… Cô còn không ở bên…
Khi đó anh, trong lòng có bao nhiêu đau đớn…
Tới bệnh viện, bọn họ nhanh chóng tìm được phòng bệnh.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Bác sĩ nghiêm túc nói, “Có phải bệnh nhân có tiêm thuốc trợ tim rồi hay không?”
“…” Bạc Đình liên tưởng đến hành động của Thẩm Thanh Ca, chậm rãi gật đầu.
“Ai, các người gặp được bác sĩ sao? Cũng may có thuốc trợ tim, nếu không chắc chắn bệnh nhân không thể cứu được!” Bác sĩ cũng thở dài.
Khoé miệng Bạc Đình hơi cong lên.
Thanh Ca của anh đúng là tiên nữ…
Bác sĩ đút tay vào trong túi, “Thân thể của mẹ cậu còn có thể chống chọi được, đến thành phố Thượng Hải khám xem, nói không chừng thành phố Thượng Hải có thể thực hiện được cuộc phẫu thuật này.”
Bạc Đình nặng nề gật đầu.
Thấy Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca chạy lại, “Anh Đình, mẹ có sao không?”
Anh nắm lấy tay cô, sắc mặt có chút khó coi, “Cứu về rồi.”
“Đừng lo lắng, cứu được thì tốt rồi.” Thẩm Thanh Ca an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận