Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 483 -




Lời nói này lại gián tiếp muốn đổ hết tội lỗi lên người Tiểu Mộng.
Cậu bé khóc nức nở nói: “Chị, không phải vì chị không muốn mua quýt cho em, nên kêu em đi xin của các bạn khác sao?”
“Em, em lại đang nói linh tinh cái gì đấy?” Ngay lập tức, khuôn mặt của Lương Nhu đỏ bừng.
Khách du lịch và người chăn nuôi đều nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
Thẩm Thanh Ca mỉa mai nói: “Lương Nhu, cô cũng giỏi đấy, cô muốn lợi dụng tôi thì thôi, lại còn định ăn vạ vườn bách thú nữa!”
Người chăn nuôi đã rất sốc khi nghe thấy hai từ “ăn vạ”.
Anh ta liền nhanh chóng liên hệ với bảo vệ.
Chỉ trong vài phút, bảo vệ liền xuất hiện tại hiện trường.
“Đuổi hai người kia ra ngoài! Hai người đấy định ăn vạ để đòi tiền bồi thường với tiền thuốc men.” Người chăn nuôi chỉ vào Lương Nhu rồi nói.
“Không phải! Tôi không phải kẻ lừa đảo, nhà tôi cũng rất giàu có mà…”
Các nhân viên bảo vệ không quan tâm mà nhanh chóng kéo hai chị em Lương Nhu đi.
Hai người họ vô cùng mất mặt bị đưa vào trong phòng bảo vệ và nộp tiền phạt.
Trời dần tối, Ngụy Hồng liền đến đón Tiểu Mộng về.
Thẩm Thanh Ca mệt đến mức lên giường nằm từ sớm.
Bạc Đình thì đang sửa chữa những cái linh kiện gì đó.
“Anh Đình, nếu chúng ta có máy ảnh thì thật tốt. Hôm nay em còn được chạm vào con khỉ, nếu có đã chụp được một tấm ảnh thì tốt rồi.”
Anh nhìn cô, cảm thấy cô bây giờ cực kì đáng yêu, giống như một đứa trẻ vậy, “Anh sẽ mua ngay.”
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mí mắt nặng nề một cách bất thường.
Đột nhiên, phần giường bên cạnh bị lún xuống, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô.
“Anh Đình, anh còn muốn sinh con gái không?”Cô bối rối hỏi anh.
Bạc Đình giật mình, anh không hiểu mục đích của cô khi nói ra những lời này.
“Hiện tại thì chưa được.” Anh nghiêm túc từ chối cô.
Cô nhăn mặt, “Em chỉ muốn hỏi thôi, cũng không phải bay giờ em muốn có con.”
“Chỉ cần là em sinh thì anh đều thích.” Anh hôn lên trán cô.
Cô vùi mặt vào trong ngực anh, không khỏi cảm thán ở trong lòng Bạc Đình thật sự rất tốt!
Ở đời trước, cô sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được một cuộc sống như thế này.
“Đừng trêu chọc anh nữa! Không phải sáng mai em có tiết sao?” Giọng nói của Bạc Đình trầm thấp.
“Là do anh suy nghĩ đen tối, em không làm gì hết.”
Bạc Đình nhéo cằm cô: “Em chỉ đang dụ dỗ anh mà thôi.”
Cô cảm thấy thật cạn lời…
Người này bên trong đầu chắc chỉ toàn ý nghĩ đen tối mà thôi!
Ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Thanh Ca tan học, cô trở về kí túc xá, nhìn thấy Ngụy Hồng cùng với người đàn ông của cô ấy.
“Ngụy Hồng, tôi lại cho cô một cơ hội cuối cùng, cùng tôi đi về nhà! Tôi hứa với cô là tôi sẽ không bao giờ đánh cô nữa!” Giọng nói của người đàn ông ôn hòa.
Thẩm Thanh Ca vừa nhìn liền có thể biết người đàn ông này đã hết tiền rồi.
Sắc mặt của Ngụy Hồng không có cảm xúc, trở nên mạnh mẽ lạ thường: “Tôi sẽ không quay lại với anh.”
“Sao cô lại không muốn quay lại với tôi? Vậy thì tôi sẽ đưa Tiểu Mộng đi, cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại con được nữa.”
“Anh định đưa Tiểu Mộng đi, thì xác định là mang con đi ăn xin trên đường phố thành phố Thượng Hải này đấy!”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Đồ khốn nạn!”
Ngụy Hồng lấy từ trong túi ra mười đồng tiền, nói: “Tôi biết bây giờ anh không có tiền để về nhà. Niệm tình tôi với anh cũng từng là vợ chồng, tôi cho anh số tiền này!”
“Cô nằm mơ đi! Chỉ bằng mười đồng tiền này mà cô muốn tống cổ tôi đi hả?”
Ngụy Hồng từ dưới gối lấy ra hai tập văn kiện, “Tôi đang học luật, đây chính là thỏa thuận ly hôn! Tôi sẽ thoát khỏi anh!”
Người đàn ông không tin được, há hốc miệng: “Cô… Cô thật sự muốn ly hôn với tôi? Sau khi ly hôn, cô biết người ta sẽ nói gì về cô không? Hơn nữa, một người phụ nữ đã sinh con sẽ không còn người đàn ông nào muốn lấy cô nữa đâu.”
Thẩm Thanh Ca ở một bên cười nói: “Đó chỉ là suy nghĩ của những người sinh sống trong cái huyện nhỏ như anh thôi. Không tin thì anh ra ngoài hỏi thăm xem, ở thành phố Thượng Hải này cũng có không ít vụ ly hôn đâu.”
“Đồi phong bại tục! Việc ly hôn mà cô cũng không cảm thấy xấu hổ, việc này sẽ khiến cho đứa trẻ sau này ra ngoài đường, cũng không dám ngẩng mặt lên! Tôi sẽ không rời đi!” Người đàn ông lo lắng đút tay vào trong túi.
Ngụy Hồng và Thẩm Thanh Ca nhìn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận