Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 624 -




“Thật ngại quá! Chỉ còn có 6 mét cuối cùng.” Người bán hàng xin lỗi cười.
“Chúng tôi tới trước.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng nói: “Anh Đình, nhường cho bọn họ đi, em không cần.”
“Mua nhiều một chút, dù sao em cũng muốn làm váy mặc.” Bạc Đình cảm thấy chính mình lần này ánh mắt đặc biệt tốt.
Thanh Ca cũng chưa nói vải dệt xấu.
Không mua được vải thì quá đáng tiếc.
“Nhường cho tôi đi? Tôi và Bạc Đình nói cùng lúc.” Đỗ Kỳ Kỳ vuốt ve cái bụng bầu, ngữ khí kiêu ngạo.
Thẩm Thanh Ca không phản ứng.
Người đàn ông lưng hùm vai gấu bên cạnh hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Một mét một đồng tiền.” Người bán hàng cười nói.
Sắc mặt người đàn ông còn đen hơn đáy nồi, “Mua không nổi! Vải bông màu đen kia bao nhiêu tiền?”
Cuộn vải bông kia rất quê mùa, hình như toàn người già mua về dùng.
Con gái trẻ tuổi đều sẽ không mua.
Người bán hàng cũng không khỏi nhíu mày.
Đỗ Kỳ Kỳ cực kỳ ấm ức, lập tức khóc.
“Khóc cái rắm! Mua vải cho mày, mày còn thái độ với tao à.”
“Hu hu…” Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt Thẩm Thanh Ca, khóc lóc chạy ra ngoài.
Người đàn ông đuổi theo, “Mày chạy cái gì? Nếu mày ngã mất con tao, tao muốn mạng của mày!”
Không ai đoạt vải, dĩ nhiên vải thuộc về Bạc Đình, Bạc Đình ý bảo Thẩm Thanh Ca tính tiền.
Thẩm Thanh Ca đành phải mua hai loại vải.
Mấy người bán hàng nhịn không được đánh giá: “Người phụ nữ kia gả sai người rồi! Haizz, phải chịu tội cả đời.”
“Đúng vậy, bà xem cô gái này, chồng cô ấy tốt nhỉ? Một hai phải mua vải cho cô ấy.”
Nghe xong, Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, mỗi lần dạo Cung Tiêu Xã, người bán hàng đều sẽ khen Bạc Đình.
Hình như anh rất thu hút sự chú ý của phụ nữ trung niên.
Không… Anh thu hút niềm yêu thích của phụ nữ!
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca bắt đầu làm quần áo mới cho Bạc Đình.
Lâu rồi không làm, tay cô cũng hơi cứng nhắc.
“Nếu em làm xấu thì làm sao bây giờ?”
“Em làm không xấu.” Bạc Đình nói chắc chắn.
Thẩm Thanh Ca làm một nửa rồi lựa chọn từ bỏ.
Tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Cô thật sự bị Bạc Đình nuôi đến mức kiêu kỳ.
Vì thế, cô nghe người khác nói trong ngõ có một tiệm may nhỏ.
Mọi người đều đề cử một người phụ nữ tên là Hồ Hoa, nói cô ấy là một goá phụ, tay nghề rất tốt, mọi người đều tìm cô ấy làm quần áo, sửa quần áo.
Cô đi đến ngôi nhà ở cuối ngõ nhỏ, gõ cửa.
Một người phụ nữ cả người đầy mùi hoa quế, khuôn mặt quyến rũ mở cửa, Hồ Hoa đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, “Cô tới sửa quần áo?”
“Làm áo sơmi.” Cô đưa vải trong tay cho cô ấy.
“50 xu!”
Thẩm Thanh Ca vui vẻ đưa tiền, “Khi nào thì tôi quay lại lấy đồ được?”
“Tôi tự mình đưa tới cửa cho cô.” Hồ Hoa nói xong liền đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy tính cách của Hồ Hoa này rất kỳ lạ, hình như rất không thích cô.
Về nhà, Bạc Đình hỏi cô đi nơi nào, sau đó nhíu mày, “Tại sao em không làm quần áo cho anh?”
“Em không quen tay, tay run, sợ lãng phí vải.” Cô giải thích.
Bạc Đình lập tức cảm thấy không mong đợi quần áo mới cho lắm.
Cô cảm thấy Bạc Đình rất giống một con chó lớn, an ủi nói: “Tuy rằng không phải em làm, nhưng là em mua! Đều là tâm ý của em.”
“Chỉ biết nịnh nọt.” Bạc Đình hừ lạnh.
Giống hệt bộ dáng của cô vợ nhỏ.
Cô đành phải đồng ý làm đồ ăn ngon cho anh để bồi thường.
Đột nhiên, cửa bị gõ vang.
“Thanh Ca, Thanh Ca! Có tin vui lớn!” Giọng Cổ Tiểu Liên truyền tới.
Thẩm Thanh Ca vội vàng đi mở cửa, sợ miệng cô ấy không giữ được bí mật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận