Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 752 -




"Không cần đâu..." Tôn Tú Tú cười thê lương.
Thật ra tiền cô ta đã đủ, vốn dĩ muốn lừa một ít tiền của Thẩm Thanh Ca, kết quả không ngờ cô keo kiệt như vậy!
Thẩm Thanh Ca hỏi đến đây, Tôn Tú Tú đã không vui vẻ chấp nhận thì thôi vậy.
Trương goá phụ không thể chịu đựng được nói: “Tú Tú, cả nhà cô không phải mỗi ngày đều phải ăn thức ăn thừa của tiệm cơm sao? Phẫu thuật của cha cô cũng rất thành công, có chỗ nào cần dùng đến tiền à? Hai tháng 60 đồng tiền sao lại không đủ?”
“Này….” Lời nói dối bị vạch trần, Tôn Tú Tú có chút xấu hổ.
Thẩm Thanh Ca giúp cô ta giải vây, nghiêm mặt nói: “Đừng nói chuyện nữa, mau làm việc đi!”
Lần lượt mọi người quay lại làm công việc của chính mình.
Buổi trưa, Bạc Đình làm bánh bao mang đến tiệm cơm cho Thẩm Thanh Ca ăn.
“Sao anh biết em muốn ăn bánh bao?” Cô không thể đợi được lấy một cái ăn.
Khóe môi của Bạc Đình nhếch lên, “Anh đoán là món ăn ở tiệm em ăn ngán rồi, nên làm món gì đó không có trong menu.”
Đôi mắt của cô khi cười biến thành cặp trăng lưỡi liềm, “Vẫn là có anh ở nhà tốt hơn, anh không ở nhà em cũng lười nấu cơm."
Trương goá phụ và Hoàng Anh cười, trêu chọc cô.
Bạc Đình cảm giác rất có thành tựu, ngày anh trở về nhà liền phát hiện trong bếp không có gạo hay mì, thực sự không biết Thanh Ca ở nhà một mình sống thế nào.
“Anh còn mua cho em một mảnh vải.” Bạc Đình lấy mảnh vải gấp từ giỏ xe đạp ra, tặng cho Thẩm Thanh Ca.
Đây là một mảnh vải nhung màu xanh đậm, bên trên có in những bông hoa sặc sỡ và tươi sáng, khá cổ điển, phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Vừa lấy vải ra, Trương goá phụ và mấy vị khách đều cười khúc khích.
"Vải này thật là quê mùa! Con gái ngày nay đều thích màu đỏ, màu vàng... Chàng trai trẻ, sao cậu lại mua mảnh vải này?" Trương goá phụ cười nói.
Những vị khách khác cũng đồng tình, đều cười nhạo Bạc Đình vì đã bỏ ra nhiều tiền để mua một mảnh vải xấu xí.
Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng nó khá thời thượng, "Sao đột nhiên anh lại mua vải cho em?"
Bạc Đình cau mày nói: "Anh đi mua bột mì từ Cung Tiêu Xã trở về, nhân viên bán vải kéo anh lại và nói rằng vải này đẹp, các cô gái sẽ thích, nên anh đã mua."
Khách hàng lại cười một trận: "Người bán hàng không bán được, nên lừa cậu đó!"
"Chàng trai trẻ thật yêu thương vợ! Hahaha….."
Bạc Đình bực bội không thể chịu nổi, uất ức nói: "Nếu em không thích, anh cầm đi đổi lấy mảnh vải khác?"
Anh mua mảnh vải này còn có nguyên nhân khác, đó là vì anh ấy phát hiện Thẩm Thanh Ca thích vải có tông màu tối.
Cô hạ giọng nói: “Em thích, đến khi đó sẽ may thành váy ngủ.”
Quan trọng là một mảnh vải nhung lớn như vậy, dường như cũng không thể dùng vào việc gì khác.
Trong mắt của Bạc Đình lộ ra sự tham lam, đúng vậy, mặc cho một mình anh xem.
Tôn Tú Tú ở trong bếp nhìn thấy mảnh vải trong tay bọn họ, rồi nhìn lại bộ quần áo trắng cũ mà mình đang mặc, trong lòng có chút chua xót.
Giờ cao điểm giữa trưa đã qua liền rất thoải mái.
Khi Tôn Tú Tú ăn xong và chuẩn bị nằm trên bàn chợp mắt thì Tôn Lâm tới.
"Tú Tú, hai tháng đã đến rồi! Mau trả tiền cho tôi!" Bà ta ngoắc ngoắc tay.
Tôn Tú Tú lấy ra năm mươi đồng tiền đưa cho bà ta: “Chỉ nhiều như vậy.”
Tôn Lâm nhìn thấy nhiều tiền như vậy có chút kinh ngạc.
Không ngờ cô gái này thực sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Tôn Lâm cười nói: "Trên hợp đồng ghi rõ là sáu mươi đồng tiền! Sáu mươi đồng tiền là do chính miệng cháu nói ra! Cháu sẽ không quên đúng không?"
“Dì, dì nhất định phải tính toán mười đồng tiền này sao?" Vẻ mặt của Tôn Tú Tú lạnh lùng hỏi.
"Đừng lải nhải nữa! Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng. Xưởng trưởng mà tôi giới thiệu cho cháu cũng không tệ!" Tôn Lâm hạ giọng.
Tôn Tú Tú gật đầu, âm thầm nhếch lên khóe miệng.
Thẩm Thanh Ca bước tới nói: "Đợi đã, tôi có thể thay cô ta trả mười đồng tiền."

Bạn cần đăng nhập để bình luận