Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 829 -




“Thanh Ca, cháu mau đến đây ngồi đi!” Ông cụ Bạc nở nụ cười.
“Con bé này tới cũng không nói một tiếng, đứng bao lâu rồi?” Bạc Bảo Quý sai người hầu đi chuẩn bị đĩa trái cây.
Thẩm Thanh Ca để tôm hùm đất trong phòng bếp rồi mới ra ngồi, “Chú ba , chú còn chưa đi làm nhỉ?”
Bạc Bảo Quý méo miệng, “Ừm, không tìm được việc thích hợp.”
“Cháu xem tranh của chú khá xinh đẹp, nhưng chú có tác phẩm nào phổ thông chút, đại chúng xem hiểu không? Cháu định mua mấy bức, treo trong tiệm.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
“Cuối cùng cũng gặp được người hiểu công việc! Chú đi lấy cho cháu!” Chỉ chốc lát sau, Bạc Phú Quý lấy ba bức tranh từ phòng vẽ tranh ra.
Một bộ Tháp Eiffel, một bộ tranh chân dung, một bộ nam nữ hôn môi.
Nhìn đến bức thứ ba, tất cả mọi người cảm thấy cay đôi mắt.
Mặt ông cụ Bạc cũng đỏ, “Đồi phong bại tục! Mau tháo xuống!”
“Cháu muốn một bức.” Thẩm Thanh Ca chỉ vào bức thứ nhất.
Thật ra đúng là ông ấy vẽ không tệ, tuy rằng không hiểu hội họa, nhưng tranh của Bạc Bảo Quý rất thật, rất đẹp.
Bạc Bảo Quý kích động gói lại một bức, cười nói: “Bức họa này chú cho cháu! Cháu cầm đi treo tuyên truyền cho chú.”
“Thanh Ca, cháu kệ nó đi!” Ông cụ Bạc đỡ trán, “Bạc Bảo Quý, Thanh Ca là đang thấy con đáng thương đó, con thật sự cho rằng mình vẽ đẹp?”
Hai người giương cung bạt kiếm, Thẩm Thanh Ca không muốn xen vào, đi phòng bếp làm tôm hùm đất.
Giữa trưa, cô bưng tôm hùm đất xào tỏi lên bàn, tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
“Đây là món nổi tiếng trong tiệm cháu! Mọi người nếm thử đi.” Thẩm Thanh Ca giới thiệu.
Ông bà cụ Bạc, Bạc Bảo Quý gắp một con tôm lột ra ăn, môi răng lưu lại hương thơm, một người tiếp một người ăn lên.
“À, đúng rồi, Bạc Đình đâu? Sao nó không tới?” Ông cụ Bạc ăn một nửa lúc này mới nhớ tới đứa cháu trai bị lãng quên.
Bà cụ Bạc vỗ đùi, “Đúng vậy, Tiểu Đình đâu?”
Thẩm Thanh Ca cười, sao lúc này mới nhớ tới Bạc Đình?
“Anh Đình đi Cảng Thành, anh ấy có việc làm ăn phải bàn.”
Ông cụ Bạc cười gật gật đầu, dường như rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại của Bạc Đình.
Từ khi biết Bạc Đình và Tống Nho khá thân thiết, Bạc Đình đã trở thành sự tồn tại thuận mắt nhất ở trong lòng ông cụ.
“Không tồi! Đàn ông nên xông pha trời nam đất bắc một lần.” Khóe mắt ông cụ Bạc cười ra nếp nhăn.
Bà cụ Bạc nói: “Nhìn ông nói kìa, không phải trước đó ông còn nói không làm được kinh doanh tư nhân sao?”
“Trước khác nay khác!” Ông cụ Bạc hơi ngượng ngùng, giọng cũng thu nhỏ.
“Ông nội, thật ra lần này cháu tới là muốn tìm chú ba giúp cháu một chút. Cửa hàng quần áo của cháu sắp phải khai trương, cháu định nhờ chú ba thiết kế vẽ một chút quần áo.” Lúc này Thẩm Thanh Ca mới nói thẳng ra.
Bạc Bảo Quý kích động đứng lên, “Được thôi! Công việc này rất phù hợp với chú! Ở nước ngoài chú cũng tìm loại công việc tương tự!”
“Nhưng cửa hàng của cháu vừa mới mở, có lẽ không trả được cho chú bao nhiêu tiền.” Thẩm Thanh Ca áy náy cười nói.
Không sai!
Cô định nói trước!
Bạc Bảo Quý nắm tay, “Không có việc gì không có việc gì! Đây là niềm đam mê cháy bỏng của chú, không trả tiền chú cũng vui vẻ làm!”
Ông cụ Bạc thở dài, không biết đánh giá cái gì thì được.
Ông cụ từng tìm người điều tra, Thanh Ca mở cửa hàng, bây giờ lợi nhuận mỗi tháng ít nhất có một ngàn.
Nếu Bạc Bảo Quý đi theo cô làm, chắc chắn không đói chết, tốt hơn bây giờ ăn no chờ chết nhiều.
Nhưng…
Thẩm Thanh Ca nhìn ra ông cụ Bạc không quá vui vẻ, cô lễ phép hỏi: “Ông nội, ông thấy thế nào? Cháu có niềm tin vào cửa hàng quần áo của mình, sau này chắc chắn tiền lương của chú sẽ không thấp.”
Ông cụ Bạc nhìn tôm hùm đất trước mặt, ngẫm nghĩ trong chốc lát, “Haizz, hai người đi làm đi!”
“Thật tốt quá!” Bạc Bảo Quý kích động dậm chân.
“Bà không đồng ý!” Bà cụ trang nghiêm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận