Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 574 -




Sau khi chủ nhiệm lớp đến, đã trao cho Thẩm Thanh Ca một giải thưởng ưu tú.
Thẩm Thanh Ca cầm bằng khen cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi tan học, Triệu Tiểu Tĩnh tức giận nói, “Cái tên Bạch Tuyết kia thật lắm lời! Dám chê bài luận của cậu trước mặt cậu! Mình thấy xấu hổ thay cho cô ta luôn đấy.”
“Cô ta cũng không cố ý, bài luận văn của mình không hay bằng của cô ta.”
“Không hay bằng cô ta, cô ta liền chế giễu cậu? Cá lớn nuốt cá bé là quy luật của động vật, cô ta là người hay động vật thế? Không lẽ cậu định tha thứ cho cô ta, tiếp tục làm bạn tốt với cô ta đấy chứ?”
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Dù sao thì loại con gái mồm mép thế này cũng không nên lui tới nhiều, mình sẽ không để ý cô ta nữa.”
“Vậy là đúng rồi! Cậu vừa rồi nên trực tiếp vạch trần, nói đây là bài luận văn của cậu, có gì sao? Cô hướng dẫn cho tôi đi?”
Thẩm Thanh Ca có chút hối hận, ban nãy sao lại không phát huy tốt chứ.
Bây giờ có thể quay lại bù đắp được không?
Bạch Tuyết nói chuyện xấu hổ vừa rồi cho bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng an ủi cô ta: “Cậu đừng nghĩ nữa! Bài luận văn của cô ta vốn là không hay bằng của cậu, bài của cậu được 96 điểm, cô ta chỉ được 90 điểm thôi. Cô ta đáng bị cậu cười nhạo mà.”
“Dù gì tụi mình cũng là bạn bè mà.” Nội tâm bất an và áy náy của Bạch Tuyết lập tức biến mất một nửa.
“Vậy thì phải coi lại thái độ của cô ta. Vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận, chứng tỏ cô ta nhỏ nhen, sau này sẽ không làm nên chuyện gì đâu! Người như vậy cậu không cần phải chơi thân.”
Bạch Tuyết vừa nghĩ đến, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bản thân không sai, cô ta chỉ là nói ra sự thật thôi!
Thẩm Thanh Ca vốn dĩ không xuất sắc bằng cô ta.
5 giờ chiều sau khi tan học, Bạc Đình đến đón Thẩm Thanh Ca về nhà.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy có người bán thỏ con.
Thỏ con chỉ to bằng hai nắm tay, có bộ lông xù và vô cùng dễ thương.
Cô kéo tay áo Bạc Đình, “Anh Đình… Em muốn mua.”
Bạc Đình mua hai con thỏ con, một con lông màu và một con trắng tinh.
Dọc đường đi, Bạc Đình cứ vuốt ve thỏ con.
Thỏ con dường như rất sợ anh, hai chân sau cứ run rẩy.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói, “Anh Đình, anh đừng vuốt nữa, bọn nó hình như rất sợ anh.”
“Anh cũng không ăn tụi nó, thì sao lại sợ anh?”
“Có thể là do khí thế của anh quá mạnh mẽ.”
Bạc Đình không chịu thừa nhận, anh đã quay lại làm người tốt rất lâu rồi!
Anh tiếp tục vuốt ve, dáng vẻ giống như đang nựng mèo.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca dựng 1 cái hàng rào, cho thỏ con vào bụi hoa lớn để ăn cỏ, thuận tiện ném vài lá bắp cải vào đó.
Bạc Đình cầm lòng không được mà đưa tay ra vuốt tai thỏ con.
Thỏ con rùng mình như thể nhìn thấy một con sói xấu xa.
Cô nhìn thấy cảnh này thì đau đầu.
Sao anh lại giống trẻ con thế?
Không cho vuốt thì lại càng vuốt?
Nghĩ đến đây, cô treo một tấm biển gỗ ngoài hàng rào: Không được chạm vào!
Bạc Đình thấy tấm biển thì cười nhẹ, Thanh Ca đề phòng ai đây?
Buổi tối sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị đi ngủ thì Bạc Đình đi tới.
Anh hôn vào tai cô, nói: "Thanh Ca… "
“Đồ lừa đảo! Ngày hôm qua anh bắt nạt em như nào?" Cô đẩy Bạc Đình ra khỏi phòng ngủ.
Bạc Đình đau khổ gõ cửa, “Thanh Ca, em cho anh vào đi!”
“Anh ngủ ngoài sân đi!” Cô khóa cửa lại.
Bạc Đình hít một hơi, không ngờ có một ngày mình cũng bị nhốt.
“Để hàng xóm nhìn thấy sẽ cười anh.” Anh nhỏ giọng nói.
“Cửa đóng rồi, hàng xóm không nhìn thấy được.”
Bạc Đình nhìn quanh phòng ngủ và dán mắt vào cửa sổ.
Nếu Thanh Ca không mở cửa, anh sẽ trèo qua cửa sổ!
Đột nhiên, trên bầu trời một tia sấm sét lóe lên.
Bùm——
Sấm sét liên tục vang lên.
"Thanh Ca, bên ngoài trời đang mưa, anh không thể ngủ bên ngoài! Ngay cả trời cũng thương anh."
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, Bạc Đình thật may mắn...
Cô mở cửa và chỉ vào bồn hoa, “Thỏ…”
Bạc Đình đưa lũ thỏ vào phòng kho, tìm mấy miếng vải vụn để làm tổ cho chúng, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi mới vào phòng ngủ.
Trên giường, Thẩm Thanh Ca nằm thở đều.
Anh lặng lẽ nằm xuống, vén chăn lên và ngủ bên cạnh cô.
Bạc Đình nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, nhịn không được hôn một cái.
Thật ngọt...

Bạn cần đăng nhập để bình luận