Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 561 -




Đến Tết Trung Thu, Thẩm Thanh Ca mua mấy con cua để hấp ăn.
A Long, Hoàng Anh và Hoàng Tam cũng tới nhà chúc mừng.
Thẩm Thanh Ca xào vài món ăn, sau khi ăn cơm xong, cô cùng Hoàng Anh cùng đi vào trong sân nói chuyện.
“Em cùng A Long thế nào rồi?” Cô tò mò nói.
Hoàng Anh lắc đầu, “Không biết…… Anh ấy không cho em rời khỏi thành phố Thượng Hải, thế nhưng không có nói ra nguyên nhân.”
Thẩm Thanh Ca vỗ bả vai của cô ấy, “Mở được miệng của cậu ta còn khó hơn cả lên trời.”
“Kệ đi, ngày nào anh ấy cũng phải chăm sóc Bạc Trường Ngọc.” Hoàng Anh bình tĩnh nở nụ cười.
Đang nói chuyện, cửa bị gõ vang.
Thẩm Thanh Ca mở cửa nhìn thấy là Cổ Tiểu Liên.
“Thanh Ca, tôi tới lấy mứt lê ngâm đường.” Giọng nói của Cổ Tiểu Liên nhỏ như muỗi kêu.
Thẩm Thanh Ca cầm một rổ cho cô ấy, “Không phải là tôi cho mọi người nghỉ sao? Sao ngày mai cô vẫn đi làm?”
“Triệu Long tìm mọi cách sửa máy ảnh, cũng chưa có tiền ăn cơm, tôi còn phải nuôi anh ấy.” Cổ Tiểu Liên thở dài.
Thẩm Thanh Ca cùng Hoàng Anh đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Nhưng mà hai người không có khuyên, trực tiếp đóng cửa tiễn khách.
Chỉ cần là người có chút đầu óc đều biết loại đàn ông thúi ăn bám này nên tránh được bao xa thì tránh!
Hiện tại chưa chia tay, là chuẩn bị giữ lại ăn tết sao?
“Chị Thanh Ca, may mà chị nói cho em, đàn ông mà vay tiền của phụ nữ đều không phải là thứ tốt! Em đều kịp phản ứng lại đây, sao một sinh viên như Cổ Tiểu Liên lại không biết đâu?” Hoàng Anh phàn nàn.
“Chuyện này không liên quan tới chị, chị cũng lười quản.” Lúc Thẩm Thanh Ca đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa bát, thì phát hiện Bạc Đình, A Long và Hoàng Tam đã làm rồi.
Bạc Đình còn chỉ huy đâu vào đấy, “A Long, cậu đi nấu ít nước sôi! Hoàng Tam, cậu rửa sạch bát.”
Khóe mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật, Bạc Đình đối xử với khách như vậy sao?
“Anh Đình!” Cô bất đắc dĩ gọi anh.
Bạc Đình đi đến trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng, “Có chuyện gì sao?”
Cô nắm cổ tay áo của anh kéo anh đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh đối xử với khách như vậy sao?”
“Bọn họ cũng xứng sao? Đến nhà anh ăn chực uống chực, phá hư thời gian hai chúng ta ở chung một chỗ.” Bạc Đình càng nói càng tức.
Cô thật sự phục Bạc Đình, làm chuyện gì cũng có lý luận của chính mình.
Mọi người đi rồi, trong nhà cũng quét dọn sạch sẽ, cái bàn, cửa cũng đều được lau khô.
Mọi thứ đều sạch sẽ như đồ mới, Thẩm Thanh Ca cảm giác Bạc Đình cực kỳ giống nhà tư bản đang bóc lột người lao động.
Lần sau chỉ sợ mấy người A Long cũng không dám tới.
“Đúng rồi, ngày mai mời Triệu Tiểu Tĩnh về nhà chúng ta ăn cơm được không? Cô ấy đã mời chúng ta ở thành phố Hoa Hải, hiện tại cô ấy ở ký túc xá một mình rất cô đơn.”
Bạc Đình gật đầu, “Nghe theo em.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca tới ký túc xá.
Lúc Thẩm Thanh Ca đến ký túc xá, phát hiện trước cửa đứng một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, như là vệ sĩ.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đóng cửa lại, “Có chuyện gì vậy?”
“Còn không phải là cha mình? Ông ấy muốn mình đi về lấy chồng, nếu không sẽ không cho mình đọc sách.” Triệu Tiểu Tĩnh gấp đến mức dậm chân.
“Lấy người nào?”
Triệu Tiểu Tĩnh nói: “Xem như là bạn từ hồi nhỏ của mình, mấy năm trước đi du học ở nước ngoài, hiện tại đã trở lại! Hiện tại anh ta là cái gì mà kỹ thuật nhân tài, cha mình nói ngay cả khi mình tốt nghiệp ở đại học Kinh Hải, cũng nhất định không thể tìm được người tốt như vậy.”
Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng nói: “Đi nhà mình đi, mình mời cậu ăn cơm.”
“Được.” Triệu Tiểu Tĩnh rời đi cùng cô.
Người đàn ông ngăn cản Triệu Tiểu Tĩnh, “Tiểu thư, xưởng trưởng Triệu nói……”
“Tôi cùng bạn đi ra ngoài ăn tết mà anh cũng muốn quản sao?” Triệu Tiểu Tĩnh không kiên nhẫn nói.
Người đàn ông đành phải từ bỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận