Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 771 -




Vào buổi tối, Thẩm Thanh Ca ngửi thấy mùi thịt nướng khi về đến nhà.
Khi vào trong sân, cô liền thấy A Long đang nướng thịt.
Đối với anh ta, đây là làm lại nghề cũ, trước đây anh ta đã từng làm việc ở huyện thành một thời gian.
Tống Nho mang tới mấy chai bia, bật quạt.
Cô cười nói: “Hè rồi, sao lại ăn thịt nướng?”
“Anh Đình nói chị dâu thích ăn nên bảo em làm.” A Long giải thích.
Cô bước vào bếp và thấy Bạc Đình đang bắt chước cô, chiên tôm bằng nước cốt lầu cô để lại.
"Anh làm được không? Không phải nói em dạy anh sao?" Thẩm Thanh Ca bị sặc hắt hơi mấy cái.
Bạc Đình nhẹ nhàng nâng cằm: “Anh đã nhìn em làm hàng trăm lần rồi, còn không biết làm nữa anh chính là heo.”
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy một tờ giấy trên bếp có viết các bước làm tôm.
Có lẽ là Bạc Đình đã ghi lại trước đó.
Không ngờ anh lại làm việc nghiêm khắc, cẩn thận như vậy.
“Anh Đình, anh thật giỏi.” Cô cảm thán nói.
Anh liếc nhìn cô, nhếch khóe miệng lên: “Em mau ra ngoài đi, đừng làm bẩn váy nhỏ của em.”
"Được."
Cô quay lại phòng ngủ để ôn bài.
A Long và những người khác đều biết điều, không dám gây ồn ào làm phiền cô.
Buổi tối, Hoàng Tam, A Long và Hoàng Anh đều đến.
Bạc Đình lấy ra một tô tôm lớn đặt giữa bàn: “Các người ăn thử đi.”
Bọn họ nóng lòng muốn ăn nên gắp tôm vào bát và bắt đầu ăn.
"Ngon quá! Chị dâu nấu ngon quá."
"Chị Thanh Ca, em ăn tôm hùm đất xào cay của chị không chán đâu."
Thẩm Thanh Ca cũng gắp một con ra ăn, thịt dai dai, mùi bia hơi nồng, tê tê và cay cay... ăn rất ngon.
Cô mỉm cười và nói: "Đây là Bạc Đình làm."
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Bạc Đình với vẻ mặt hoài nghi.
“Thanh Ca, từ giờ anh sẽ giúp em làm tôm hùm đất.” Bạc Đình xoa đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên và nói: "Được!"
Hoàng Tam và A Long trông rất sốc trước những gì tình yêu chết tiệt này đã làm thay đổi đại ca của bọn họ.
Bữa cơm tối này, Thẩm Thanh Ca ăn được rất nhiều, sau bữa cơm còn ăn thêm vài xiên thịt nữa mới thôi.
Kỹ năng nấu nướng của Bạc Đình gần như đã bắt kịp cô.
Cô thầm nói trong lòng: Sự thành công của Bạc Đình không phải ngẫu nhiên, anh dường như đã làm rất tốt về mọi mặt.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến tiệm cơm, bọn họ thấy mắt của Tôn Tú Tú sưng đỏ.
"Tú Tú, cô bị sao vậy?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Xưởng trưởng kia muốn chia tay với em và cho em hai trăm đồng tiền…” Tôn Tú Tú tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Trinh tiết của cô ta chỉ có giá trị hai đồng tiền thôi sao?
Thẩm Thanh Ca bất lực khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô ta, "Tú Tú, quên đi, phá đứa trẻ, sống một cuộc sống tốt đẹp."
Đôi mắt cô ta hơi nheo lại, vẻ mặt tức giận và không cam lòng lộ ra: "Chị Thanh Ca, nếu chị mang thai đứa con của anh Bạc Đình trước khi kết hôn, nếu anh ấy không cưới chị, chị có cam tâm không?"
Thẩm Thanh Ca đang định mở miệng nói thì Bạc Đình đã nói: "Trước khi kết hôn, tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy. Cô đã gặp phải một tên khốn nạn. Đừng nằm mơ nữa!"
"Hu hu..." Cảm xúc của Tôn Tú Tú hỏng mất, ôm mặt khóc.
Có lẽ lời nói của Bạc Đình đã xuyên thấu trái tim cô ta, hoặc có lẽ cô ta đã nghĩ ra câu trả lời này rồi...
Thẩm Thanh Ca nhớ lại rằng trước khi cô và Bạc Đình kết hôn, mặc dù bọn họ đã mạnh dạn ôm, hôn và thậm chí ngủ cùng nhau...
Nhưng Bạc Đình không bao giờ dám vượt qua ranh giới đó.
Ngay cả trong đêm tân hôn, anh cũng quan tâm đến cô, không chạm vào cô.
"Tú Tú, cô bụng to không thể làm việc, nếu cô nhất quyết không phá thai, tôi không thể thuê cô được nữa." Thẩm Thanh Ca nhẹ giọng nói.
Tôn Tú Tú nghẹn ngào nói: "Tôi tự mình từ chức!"
Nói xong cô ta ném chìa khóa cửa tiệm cơm lên bàn, quay người chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca thở dài.
Cô biết đây sẽ là kết quả.
"Em đừng thở dài, cô ta đi vừa đúng lúc! Anh sẽ nấu." Bạc Đình giống như không quan tấm đến mà bước vào bếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận