Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 462 -




Địa vị chủ khách thay đổi trong nháy mắt.
Trên mặt Bạc Trường Ngọc lộ ra vẻ sợ hãi, cô ấy hơi sợ Thẩm Thanh Ca cãi nhau với Tịch Dung.
Nhưng vừa quay đầu đã thấy, Thẩm Thanh Ca tùy ý nói giỡn với khách, không để ý chút nào.
“Em đừng quan tâm tới Tịch Dung.” Bạc Đình ôm chầm lấy bả vai Thẩm Thanh Ca, đem người mang đi một bên.
Cô cười nói: “Em không tức giận, có người tình nguyện làm bảo mẫu em cầu mà không được đấy! Anh cho rằng em tình nguyện vào phòng bếp lắm à?”
“Thanh Ca thông minh quá.” Bạc Đình nâng mặt cô xoa xoa vài cái.
Đúng lúc này, bà nội Bạc xuống lầu, “Tiểu Đình, cháu đừng bám lấy Thanh Ca! Thanh Ca phải dạy bà làm tương ớt.”
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều dừng lại trên người bọn họ.
Mặt của Thẩm Thanh Ca đỏ lên, đi đến chỗ bà cụ, “Bà nội, ngoài bà ra còn ai muốn học nữa sao?”
“Còn Trường Ngọc… Con nhóc tham ăn này, đúng là tức chết bà! Lần trước cháu đưa tương ớt cho bà, con bé nhân lúc bà không ở đó, một ngày ăn hết nửa bình!” Bà nội Bạc nhắc tới, còn liếc xéo Bạc Trường Ngọc một cái.
Bạc Trường Ngọc xấu hổ cười cười.
“Còn có tôi.” Nói rồi, một bà lão mặc sườn xám, dáng đi hiên ngang cầm tờ báo xuống lầu.
Nhìn thấy bà ấy, sắc mặt của Thẩm Thanh Ca cứng lại.
Bà cụ Cố!
Đây chính là bà nội ruột của cô!
Đời trước ở nhà họ Cố, đây là người duy nhất đối xử thật lòng với cô.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc nhận thân, cô còn chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình, bảo vệ bà nội.
Nếu bây giờ bị người nhà họ Cố bám lấy, chẳng phải là tạo phiền toái cho Bạc Đình sao?
“Đây là cháu dâu của bà, Thanh Ca? Quả nhiên rất xinh đẹp! Cháu trai bà có phúc lắm mới cưới được một cô gái xinh đẹp như vậy.” Bà cụ Cố mở miệng khen.
“Ha ha… Còn không phải sao, Thanh Ca không chỉ hiếu thuận, khéo tay, còn thi được vào Đại học Kinh Hải đó.”
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca không thay đổi, tháo chiếc vòng bạc ở cổ tay ra, bỏ vào túi nhỏ mang bên mình.
Mấy người bọn họ cùng đi vào phòng bếp.
Bạc Trường Ngọc làm nũng ôm cánh tay của Thẩm Thanh Ca, “Chị dâu, Trường Sinh nói với em rằng em ấy rất thích chị! Em vừa thấy chị rm cũng thích, bởi vì chị có thể nắm được trái tim của anh họ. Sao chị làm được thế?”
Sang năm Bạc Trường Ngọc sẽ phải thi đại học, cũng đã 18 tuổi, đúng là ở độ tuổi dậy thì dễ rung động.
Cô ấy hỏi điều này, Thẩm Thanh Ca cũng không cảm thấy bất lịch sự.
“Anh ấy dễ nắm lắm…” Cô nghiêm túc nói.
“Từ khi còn nhỏ anh ấy đã hung dữ, nghe nói anh ấy thường xuyên bắt nạt con gái, lúc nhỏ em vừa thấy anh ấy đã khóc.”
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Anh ấy chỉ hung dữ ngoài mặt thôi, chị chủ động quấn lấy anh ấy, anh ấy không còn cách nào.”
Tới phòng bếp, Tịch Dung ôm cánh tay cao ngạo chỉ huy người hầu thái rau rửa rau.
Nhìn thấy bà cụ Bạc, cô ta nở nụ cười ngoan ngoãn, “Bà nội, sao bà lại tới phòng bếp? Cháu nấu cơm là được, lần đầu tiên Thanh Ca đến nhà, để cô ấy nấu cơm thì không hay.”
Lời này của cô ta vừa hay coi Thẩm Thanh Ca như khách.
Bà nội Bạc chậc lưỡi, “Chúng ta muốn học làm tương ớt, cháu chiếm phòng bếp, chúng ta làm thế nào? Cháu mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tịch Dung đành phải không cam lòng rời đi.
Trong phòng bếp chuẩn bị rất nhiều ớt cay, chai lọ vại bình cũng không ít, Thẩm Thanh Ca dạy bọn họ làm đâu vào đấy.
Bà cụ Cố một bên xắt ớt cay, một bên trò chuyện việc nhà, “Thanh Ca, bà càng nhìn cháu càng cảm thấy thân thiết…”
“A…” Thẩm Thanh Ca không dám nhiều lời.
“Bà đừng có ý đồ gì với cháu dâu của tôi!” Bà nội Bạc vui đùa.
Tức khắc, trong phòng bếp tràn ngập tiếng cười.
Tịch Dung nghe được tiếng cười trong phòng bếp, cô ta chạy đến dưới thang lầu biệt thự, châm điếu thuốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận