Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 600 -




“Haizz, coi như tôi có duyên với cô! Cô cầm đi đi.” Người bán hàng rong nhanh chóng dùng tờ báo bọc ấm trà.
Thẩm Thanh Ca móc ra một xấp tiền, đếm ba lần xác định là hai trăm đồng tiền mới đưa cho người bán hàng rong.
Lúc cầm được ấm trà, cái bóng trong đầu của Thẩm Thanh Ca đột nhiên sáng lên!
Chính là hình ảnh của ấm trà bằng sứ màu trắng.
Chậc! Không nghĩ tới không gian còn có chức năng phân biệt đồ cổ.
Bạch Tuyết nhìn thấy cô tiêu hai trăm đồng tiền, lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa, “Thanh Ca, cái ấm trà này tôi vừa mới bán 30 đồng tiền đấy!”
Ý là, cô bị lừa!
Cái ấm trà này không có giá nhiều như vậy.
“À.” Thẩm Thanh Ca không hề để ý.
Bạch Tuyết cực kỳ đắc ý, nghĩ trong lòng Thẩm Thanh Ca hiện tại chắc chắc đang hối hận đến phát điên, hận không thể khóc một trận đi.
Giáo sư Lý thấy mọi người tụ tập, ông ấy đi tới, “Thanh Ca, nhanh như vậy cô liền mua được rồi sao? Đồ tốt gì vậy? Để tôi nhìn một chút được không?”
Giáo sư Lý ở trong giới đồ cổ có thể nói là có uy tín rất cao, người bán hàng rong ở bên này thấy giáo sư Lý tới, đều không tự chủ được ngồi thẳng người, hỏi thăm ông.
Người bán hàng rong thấy giáo sư Lý tới, rất là kính nể, anh ta cười nịnh nọt, “Giáo sư Lý, là ấm trà triều Thanh! Chính là thứ tốt!”
“Là một cái ấm trà.” Thẩm Thanh Ca đưa cho giáo sư Lý xem.
Giáo sư Lý kích động lấy kính lúp ra, ông ấy ôm ấm trà quan sát.
Qua mười mấy phút, ông ấy vẫn còn đang quan sát.
“Giáo sư Lý, ngày thường ông chỉ nhìn một lát liền có thể kết luận, hôm nay như thế nào…… Chắc không phải cái này là hàng mới làm giả đi?” Một người bán hàng rong tò mò hỏi.
Giáo sư Lý nói: “Cái này không phải ở triều Thanh.”
Bạch Tuyết phụt cười, “Ha ha…… Thanh Ca, xem ra cô bị lừa rồi.”
Những người khác đều là đồng tình hoặc chế nhạo nhìn Thẩm Thanh Ca.
“Cô gái đừng khổ sở, coi như là nộp học phí.” Mấy người chơi đồ cổ lâu năm chê cười nói.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của giáo sư Lý liền vả mặt bọn họ.
“Đây là định diêu* của triều Tống, định diêu bằng sứ trắng nổi tiếng nhất.”
*[Định diêu (定窑) là một loại đồ gốm Trung Quốc, chủ yếu là đồ sứ, được sản xuất tại khu vực Định Châu.]
Thẩm Thanh Ca mở to hai mắt nhìn, “Vậy cái nào có giá bao nhiêu?”
“Nếu là có người nguyện ý mua, hai ngàn đồng tiền đều không nói chơi.” Giáo sư Lý nói chắc chắn.
Oa ——
Bỗng nhiên, miệng của người bán hàng rong nhỏ bán đồ cổ mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Cô gái này có vận khí thật tốt! Tùy tiện mua, liền mua được định diêu.”
“Thay vì nói cô gái này vận khí tốt, không bằng nói người bán hàng rong cùng người bán ra cái này không biết nhìn hàng! Hai người bọn họ thiệt thòi lớn!”
Người bán hàng rong che trái tim lại, mặt trắng bệch.
Anh ta không muốn tiếp thu chính mình uổng công thả mất hai ngàn đồng tiền!
Mà Bạch Tuyết trực tiếp rớt nước mắt, hai ngàn đồng tiền a!
Nhà cô ta nghèo như vậy, có ba em trai phải nuôi, nếu là cô ta có hai ngàn đồng tiền, nhà bọn họ là có thể sống tốt hơn.
“Thanh Ca, cô trả lại ấm trà này cho tôi được không? Đây là ấm trà của tôi! Đây là đồ của bà cố nội của tôi.” Bạch Tuyết nắm lấy ống tay áo của Thẩm Thanh Ca.
Khoé mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật, đầu của người này có phải có vấn đề hay không?
Cô bình tĩnh rút tay ra, vẻ mặt châm chọc nói, “Hai bên đã thoả thuận tiền bạc xong, không có chuyện đã nhận rồi lại trả về, đạo lý đó mà cô cũng không hiểu sao? Là cô tự nguyện bán đồ của bà cố nội cô, trách ai được?”
“Hu hu…… Thanh Ca, nhà của chúng tôi thật sự rất cần số tiền này.” Bạch Tuyết còn tưởng giả vờ đáng thương để lấy sự đồng tình.
Nhưng Bạc Đình đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông to béo tuần tra ở chợ đen, người đàn ông to béo liền thô lỗ kéo Bạch Tuyết đi ra ngoài.
“Hu hu…… Thanh Ca, tôi cầu xin cô, trả ấm trà lại cho tôi đi!” Bạch Tuyết đau khổ kêu.
Thẩm Thanh Ca cảm giác vô cùng hả giận!
Tất cả những người bán hàng rong nhìn Thẩm Thanh Ca với ánh mắt tràn ngập hâm mộ, ghen tị.
“Thanh Ca, cô nhìn đồ cổ thật là chuẩn.” Giáo sư Lý cảm khái nói.
“Là do tôi may mắn thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận