Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 602 -




Sau khi thổ lộ một hồi, làm cho trong lòng Thẩm Thanh Ca vừa ngọt vừa chua.
“Nếu em đi du học ở nước ngoài, cũng không sinh con cho anh thì sao?” Cô thử hỏi.
“Có phải em nghe ai nói lung tung rồi hay không ? Mang thai sao có thể đi học được? Có con sao có thể tập trung đọc sách được? Đừng nghe những người đê tiện đó nói bậy!” Bạc Đình ôm bả vai cô.
Thẩm Thanh Ca nhíu mày, “Chính là em cảm thấy mỗi lần đều là anh đang nỗ lực…… Em cũng chưa làm cái gì.”
“Em đáng giá được như vậy.”
Cô mỉm cười, ba chữ này nặng nề dừng ở trong lòng cô.
Buổi tối thứ sáu, Hoắc Hồng Thần tổ chức tiệc sinh nhật.
Vạn Dụ đưa Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến biệt thự của Hoắc Hồng Thần.
Bên ngoài biệt thự dừng lại rất nhiều xe hơi.
“Người tới chúc mừng sinh nhật hôm nay cũng thật nhiều.” Vạn Dụ thở dài.
Thẩm Thanh Ca có chút kích động, đời trước Hoắc Hồng Thần là truyền kỳ trong giới kinh doanh, người muốn tìm ông ta ký tên cũng không ít.
Nếu là hiện tại hỏi ông ta ký tên lên giấy, tương lai có thể cầm đi bán để lấy tiền mặt!
Đang nghĩ ngợi, Bạc Đình xoa đầu cô, “Em nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.” Cô kéo suy nghĩ trở lại.
Bản thân Bạc Đình đang ở bên cạnh cô, cô muốn người khác ký tên để làm gì?
Vào biệt thự, bánh ngọt và rượu đều đặt ở trên bàn dài chính giữa sảnh lớn, muốn ăn thì tự lấy, phong cách theo phương tây.
Thẩm Thanh Ca phát hiện nhiều người đã từng nhìn thấy ở nhà họ Bạc trước đây đều tới.
Trên sô pha, Tuyết Lị thanh lịch ngồi, bên người để một cái hộp gỗ nhìn có vẻ rất cao cấp.
Đột nhiên, Cố Quyết đi tới.
“Thanh Ca, lần này hai người theo quà gì để mừng thọ vậy?” Anh ta tò mò hỏi.
Thẩm Thanh Ca mở hộp ra, một ấm trà bằng sứ màu trắng hiện ra.
Cố Quyết cau mày, “Nhìn có vẻ bình thường, hơn nữa ấm trà cũng không có chén trà à!”
Không nghĩ tới mọi người ở thời đại này thiếu hiểu biết về đồ cổ như vậy.
Thế mà ngay cả Bạc Đình và Cố Quyết đều cho rằng như vậy……
“……” Thẩm Thanh Ca dùng ánh mắt xem đồ ngốc nhìn anh ta.
Cố Quyết giới thiệu, “Anh mang theo rượu! Ủ được trăm năm rồi! Lần này, tiên sinh Hoắc Hồng Thần trở về chuẩn bị giúp đỡ nhà xưởng phát triển, anh muốn kéo thêm chút đầu tư.”
Thẩm Thanh Ca không khỏi cảm thán Cố Quyết có chút thông minh.
Đưa rượu chắc chắn sẽ không sai.
Rất nhiều người đều nhìn ấm trà bằng sứ màu trắng trong tay của Thẩm Thanh Ca, đều lộ ra vẻ khinh thường.
Cặp vợ chồng này mặc đồ giản dị, vừa nhìn liền thấy không phải là người có tiền.
Đưa ấm trà bằng sứ màu trắng liền càng không cần phải nói!
Chắc chắn không phải là thứ gì tốt.
Vài phút sau, Hoắc Hồng Thần đi từ tầng hai xuống dưới.
“Cảm ơn các vị đã cho họ Hoắc tôi đây mặt mũi khi tới tham gia tiệc mừng thọ của họ Hoắc tôi đây. Mọi người ăn ngon uống tốt chơi vui vẻ nha.” Nói xong, Hoắc Hồng Thần nâng ly.
Mọi người cũng cầm ly rượu vang đỏ đế cao lên xuống.
Tranh thủ lúc này, người hầu đẩy bánh sinh nhật ba tầng tới.
Hoắc Hồng Thần thổi nến rồi ước.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy kỳ lạ, thời đại này ở thành phố Thượng Hải rõ ràng không có bán bánh kem bơ, một người đầu bếp nước ngoài liền bước ra khỏi hàng, tự mình cắt bánh kem, chia bánh kem thành nhiều phần.
Thấy cảnh tượng như vậy, cô không khỏi tặc lưỡi, có tiền thật tốt.
“Hoắc tiên sinh, cái này là rượu ủ trăm, xin ngài vui lòng nhận lấy.” Cố Quyết đưa một bình rượu ra tặng.
Hoắc Hồng Thần cười lớn, ông ta cầm bình rượu ngửi thử, “Rượu ngon! Ngày thường tôi không có việc gì liền thích uống hai ly. Cảm ơn!”
“Hoắc tiên sinh khách sáo quá rồi.” Cố Quyết khéo léo trả lời.
Tuyết Lị liếc nhìn Thẩm Thanh Ca, làm như không hề để ý nói: “Thiếu gia nhà họ Cố tặng món quà quý như vậy, làm những người khác như thế nào có thể không biết xấu hổ tặng tiếp?”
Những vị khách khác nhịn không được châm chọc, “Đúng vậy, hôm nay còn có người tặng ấm trà đâu, sao có thể không biết xấu hổ mà cầm đến chứ?”
“Có phải là ấm trà bằng ngọc hay là ấm trà bằng gốm không?”
“Chính là ấm sứ ha ha ha……”
Sắc mặt của Bạc Đình lập tức u ám, Thẩm Thanh Ca sợ tới mức trái tim đập thình thịch, cô đang muốn làm Bạc Đình trở nên bình tĩnh, nhưng Bạc Đình cũng không có động tác tiếp theo.
Anh chỉ hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra, Bạc Đình tiến bộ rất nhiều, rốt cuộc không phải là người chỉ biết đánh nhau.
Tuyết Lị cầm hộp gỗ tinh xảo của mình đi lên phía trước, “Hoắc tiên sinh, xin ngài vui lòng nhận lấy.”
“Đây là……” Hoắc Hồng Thần mở hộp gỗ ra nhìn, đôi mắt hiện lên tia sáng.
“Đây là bình hoa tráng men đời nhà Thanh, có hơn trăm năm lịch sử.” Tuyết Lị giới thiệu.
Cô ta kiêu ngạo hất mặt lên, cô ta tốn không ít công sức mới nghe được Hoắc Hồng Thần thích đồ cổ.
Vì mua bình hoa này, cô ta tiêu hơn một ngàn đồng tiền đâu.
“Oa…… Đây chính là đồ tốt! Nói không chừng hoàng đế đã từng dùng qua rồi.” Đôi mắt của các vị khách sáng lên, đều chen lên nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận