Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 372 -




Thẩm Thanh Ca an ủi nói: “Cậu không cần áy náy, người khác trộm tiền, cùng cậu có quan hệ gì?”
“Không phải do em không trông kỹ quầy hàng sao.” A Long cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình bất đắc dĩ nhìn nhau.
Không nghĩ tới A Long có trách nhiệm như vậy.
Lúc mặt trời lặn liền thu dọn quầy hàng lại, một cô gái bện tóc mặc áo bông hoa nhỏ mỏng đi tới.
“Tiểu Phượng, cô còn dám tới đây sao!” A Long chửi ầm lên.
Con mắt của Tiểu Phượng sưng đỏ lên, cô ta cúi đầu, “Xin lỗi, anh A Long, mẹ em bị bệnh phải nằm viện, em cần tiền gấp. Cho nên em chỉ muốn ứng trước một ít tiền lương! Thật sự không phải em muốn trộm tiền, nếu không tin thì em mang anh đi bệnh viện nhìn mẹ em.”
A Long nhìn cô ta nói rất chân thành không giống như là giả vờ, anh ta méo miệng nói, “Đừng khóc…… Cô sớm nói không phải là tốt rồi sao?”
“Cảm ơn anh A Long, hu hu……” Tiểu Phượng cúi đầu thật sâu trước mặt anh ta.
A Long đều cảm thấy ngượng ngùng, anh ta chỉ vào Thẩm Thanh Ca, “Cô đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn liền cảm ơn chị dâu của tôi, cô ấy mới là chủ.”
“Cảm ơn mọi người!” Tiểu Phượng thay đổi phương hướng, cúi đầu với Thẩm Thanh Ca.
“Khoan đã, về sau cô không cần tới nữa, không cần cảm ơn.” Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc nói.
Tiểu Phượng ngạc nhiên nhìn A Long, A Long cũng há miệng ra.
Anh ta nói giúp: “Chị dâu, lúc trước Tiểu Phượng không cảm ơn chị là vì không biết chị, rốt cuộc hai người là lần đầu tiên gặp nhau. Mẹ của cô ấy bị bệnh, thật là đáng thương……”
Thẩm Thanh Ca tức giận đến bật cười trước lời nói của anh ta, cô hít một hơi thật sâu, “A Long, cậu cảm thấy tôi không cho cô ta làm, là bởi vì cô ta không cúi đầu với tôi sao?”
“Kia…… Nếu không phải vậy thì là cái gì?” A Long nói.
Bạc Đình liếc xéo anh ta một cái, dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn anh ta.
“Mặc kệ nhà cô ta có ai bị bệnh, về cơ bản cô ta đang ăn cắp tiền. Tôi không phải nhà từ thiện, người như vậy tôi không dám dùng.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Cô không phải thánh mẫu, tuy rằng cô đối với những việc mà Tiểu Phượng gặp phải tỏ vẻ đồng tình, nhưng vấn đề nguyên tắc vẫn không thể tha thứ.
Tiểu Phượng ôm mặt khóc, “Bà chủ, không phải tôi muốn trộm tiền! Trương Tuệ là cô họ của tôi, tôi chạy trốn người cũng chạy không được miếu.”
Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc nói: “Cô về nhà chăm sóc mẹ cô cho tốt đi, tiền lương coi như thanh toán trước cho cô.”
“……” Tiểu Phượng không tình nguyện xoay người rời đi.
A Long đồng tình nhìn Tiểu Phượng, “Ai.”
“A Long về sau tuyệt đối đừng mời Tiểu Phượng cùng với họ hàng của Tiểu Phượng hỗ trợ, thói quen này của cô ta không tốt.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
“Được!” A Long gật đầu.
Ăn cơm chiều ở nhà Khương Lê, lúc về đến nhà, bầu trời đã tối.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cùng nhau đi đến giếng múc nước ở cuối hẻm bên cạnh.
Bạc Đình xách hai thùng gỗ to, cô liền xách một thùng gỗ nhỏ.
Thùng nhỏ so sánh với thùng to có vẻ đặc biệt nhỏ, trông rất buồn cười.
“Tình cảm của hai vợ chồng son thật là tốt.” Một dì đi ngang qua trêu đùa.
Bạc Đình đáp lại một tiếng.
Bọn họ dọn xong thùng, Bạc Đình liền ấn nút ở miệng vòi nước ra, “Em đi theo tới đây làm gì?”
“Em muốn gội đầu, nước của anh không đủ.” Cô ngây thơ trả lời.
Bạc Đình cảm giác trái tim của mình đã bị tấn công dữ dội, vợ của anh thật đáng yêu.
Anh véo một cái ở trên khuôn mặt nhỏ của cô, “Thật sao?”
Cô không trả lời.
Sau khi thùng gỗ lấy đầy nước, cô xách lên thùng gỗ nhỏ, ở lúc Bạc Đình đang khom lưng nói, “Thật ra là em muốn cùng anh ở chung nhiều hơn một chút.”
“Em đừng trêu chọc lung tung.” Giọng nói của anh khàn khàn.
Cô cảm thấy mình thật oan ức, cô trêu chọc lung tung khi nào?
“Em không trêu chọc.”
“Em còn nói dối sao.”
Cô mím môi, không dám nói thêm nữa.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, hình như đã hơn một tháng bọn họ cũng chưa thân thiết với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận