Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 229 -




Sau khi hù dọa như vậy, Thẩm Thanh Ca đoán rằng vợ chồng Khương Tiểu Nha sẽ không dám đến nữa.
Cô rót cho Khương Lê một ly nước nóng, "Mẹ uống thuốc đi."
Khương Lê nhanh chóng uống thuốc, khuôn mặt căng chặt của bà ấy dần dịu đi.
Bạc Đình hơi ngạc nhiên, anh dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng hai người phụ nữ trong gia đình không ngăn cản anh.
Anh có hứng thú hỏi: "Lần này làm sao lại cho anh dùng bạo lực để chống lại bạo lực?"
“Khi anh không ở nhà, em đã muốn đánh bọn họ. Bây giờ anh đã trở lại rồi, sao có thể tha cho bọn họ được!" Thẩm Thanh Ca ranh mãnh nói.
Khương Lê cũng cười.
“Mẹ, tại sao Thanh Ca muốn đánh người, thì mẹ chỉ cười? Còn con đánh người, mẹ lại mắng con?" Bạc Đình hỏi.
“Thanh Ca muốn đánh người, như vậy nhất định là đáng đánh. Còn con, con đã bao giờ thấy vừa mắt ai chưa?" Khương Lê nửa đùa nửa thật nói.
Bạc Đình cười lạnh.
Thẩm Thanh Ca cắn môi cố nén cười, tại sao cô lại cảm thấy mình trở thành người được cưng chiều nhất trong nhà?
Vào buổi tối, Thẩm Thanh Ca nấu ba món ăn và một món canh, sau đó đo kích thước của Khương Lê rồi rời đi.
Khương Lê nhìn thấu tâm tư của Bạc Đình, nên lần này bà cũng không nói hai người ở lại ngủ.
Khi họ về đến nhà, Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ để làm bài tập, còn Bạc Đình vẫn như thường lệ đi đến cái giếng ở cuối ngõ lấy.
Cánh tay cường tráng, vai rộng eo hẹp hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài đang cầm cần đẩy nước đều lấy nước giếng, cơ bắp nổi rõ dưới ánh trăng mờ ảo trông cực kỳ phong độ và quyến rũ.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Hoa không thể không nuốt nước miếng.
Bạc Đình thực sự rất đẹp trai, không có gì lạ khi có rất nhiều người phụ nữ đang nói về anh.
Nhưng người đàn ông này quá hung dữ và khí chất quá lạnh lùng, vì vậy không có người phụ nữ nào dám chủ động tiếp cận anh.
Nếu không, làm sao đứa trẻ mồ côi như Thẩm Thanh Ca có thể có được anh?
Nghĩ đến đây, Xuân Hoa cởi ba cúc áo ở cổ ra, cổ áo nhàu nhĩ rũ xuống, xuân sắc nhàn nhạt hiện lên trước ngực.
Khiêng cái thùng tới, cô tế nhị nói: "Anh Bạc Đình, anh có thể lấy nước giúp em được không?"
Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giễu cợt nói: “Tiện thể tôi giúp cô xách nước về nhà?”
“Được.” Xuân Hoa nhẹ giọng nói.
“Nghĩ thật ​​​​hay! Nếu cô không thể lấy nước, thì đừng uống." Bạc Đình chế giễu nói.
Xuân Hoa cắn môi dưới, làm nũng nói, "Anh Bạc Đình, anh giúp em với, cánh tay của em vừa gầy vừa trắng, em thật sự nhấc không nổi."
“Cánh tay của cô to như vậy mà xách không được, cô sẽ không bị bệnh đi? Đi khám đi."
Xuân Hoa sững sờ, tại sao Bạc Đình lại lại không hiểu phong tình như vậy?
Không hề động tâm một chút nào!
Tình cờ là Thẩm Thanh Ca cũng đến tìm Bạc Đình với một cái xô rỗng, cô đứng ở trong bóng tối, đã không thể nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh này.
Bạc Đình nhà cô thật ngoan, tự biết ngắt đào hoa!
“Anh Bạc Đình," giọng nói của Xuân Hoa mềm mại và nũng nịu, "Anh giúp em đi."
Bạc Đình đang định bắt đầu trách mắng, thì một tràng cười vang lên từ phía sau họ, "Tôi sẽ giúp cô."
Thẩm Thanh Ca đang cầm trong tay một cái xô rỗng, chậm rãi đi về phía Xuân Hoa, "Xuân Hoa, tôi thấy cô cuốc đất rất khỏe, tại sao ngay cả cái xô cũng không cầm được?"
“Tôi, cánh tay của tôi không thoải mái….." Xuân Hoa có chút xấu hổ.
Cô cười nói: "Thì ra cánh tay của cô không thoải mái, không biết còn tưởng rằng cổ họng của cô khó chịu đâu, âm thanh như mèo cái muốn giao phối vậy, nếu có một con mèo đực nhất định sẽ bị cô câu mất hồn?"
Xuân Hoa nghe hiểu lời mỉa mai của cô, vừa sợ vừa tức giận, Thẩm Thanh Ca chắc chắn đã nghe thấy lời cô ta nói.
Xong đời!
Nghĩ đến đây, cô ta chột dạ cầm lấy cái xô và chạy đi.
“Cô chạy làm gì? Cô không muốn uống nước sao?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Xuân Hao tự nhiên xấu hổ không dám trả lời.
Bạc Đình cầm lấy cái xô từ trong tay cô, đặt nó dưới ống nước để lấy nước, "Thanh Ca, anh và cô ta không có cái gì cả."
“Em biết!” Cô vươn cổ, chậm rãi tới gần Bạc Đình.
Bạc Đình như một chú cún con, nhiệt tình tiến lại gần mặt cô.
Cô nhẹ nhàng nói: "Em biết anh Đình rất chung thuỷ với em."

Bạn cần đăng nhập để bình luận