Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 230 -




Điều này làm cho Bạc Đình hơi thất vọng.
Như thế nào không hôn đâu?
Anh biểu hiện tốt như vậy, anh không nên được khen thưởng sao?
Thẩm Thanh Ca quan sát vẻ mặt bực bội của anh, trong lòng cô vui vẻ.
Sau khi lấy xong nước, Bạc Đình xách một xô nước lớn và một xô nhỏ đi về nhà.
Dọc theo đường đi anh không nói lời nào.
Sau khi vào cửa, cô không nhịn được trêu chọc anh: "Có người nào đó muốn được em hôn, em không hôn, hiên tại đang thất vọng đâu.”
Anh đặt thùng nước xuống, vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng: "Em đã biết còn không hôn anh?"
Không đợi cô nói chuyện, anh đã hôn cô.
Giống như là hôn lên một thú cưng nhỏ mà mình yêu thích, nụ hôn giống như mưa rơi xuống mặt.
“Anh Đình, anh đừng hôn nữa…” Bàn tay nhỏ bé nhéo eo anh.
Cơn đau ở thắt lưng quả thật như thêm dầu vô lửa.
Bạc Đình càng ôm cô chặt hơn.
Đột nhiên, có tiếng ho khan ngoài cửa.
“Khụ khụ……”
Chỉ thấy bà nội Thẩm khom người, đứng ở cửa.
Lúc này Bạc Đình mới buông tay.
Gặp lại bà nội Thẩm, Thẩm Thanh Ca không khỏi cảm khái thở dài, thật sự như cách xa cả mấy đời.
Trước kia ở nhà họ Thẩm sinh hoạt giống như sống trong địa ngục vậy, mà bây giờ lại là thiên đường.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà họ Thẩm, bà nội Thẩm cũng có yêu thương cô.
Vì vậy, cô đối với bà nội Thẩm vẫn còn một ít tôn trọng.
“Bà nội, đã muộn như vậy, có chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Ca mặt không cảm xúc hỏi.
Bạc Đình đi về phía nhà chính, vừa đi vừa nói: "Bà vào nhà ngồi đi."
Khi bà nội Thẩm bước vào phòng, nhìn thấy ánh đèn điện sáng trưng và sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, đôi mắt vẩn đục của bà ta sáng lên một chút.
Bà ta tựa như là bà ngoại Lưu bước vào Liễu đại quan viên, nhìn cái gì đều thích.
“Thanh Ca, bà nội thực xin lỗi con, mẹ của con cư nhiên cùng con cắt đứt quan hệ..." Bà nội Thẩm vẻ mặt buồn bực.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói: "Không phải Lý Phượng Chi cắt đứt quan hệ với cháu, mà là cháu cắt đứt quan hệ với bà ta."
Điều này làm cho bầu không khí có chút khó xử.
Bà nội Thẩm cúi đầu ho khan một tiếng, "Thanh Ca, mẹ con chẳng phải người tốt đẹp gì! Bất quá bà nội cùng cha con chưa bao giờ ngược đãi con, ngày mai là sinh nhật lần thứ năm mươi lăm của cha con, con trở về mừng sinh nhật với cha con đi."
Ha hả, bọn họ xác thật không có tra tấn cô vô cớ như Lý Phượng Chi.
Bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi!
“Đều đã phân gia, cháu trở về làm gì?" Thẩm Thanh Ca hỏi lại.
Điều này khiến cho bà nội Thẩm ngừng hỏi, bà ta không ngờ rằng Thẩm Thanh Ca cũng không nể mặt bà một chút nào.
Bà ta vỗ đùi nói: "Thanh Ca, kỳ thật là cha con tới nhờ bà nội đến đây cầu xin con trở về, cha con nhất định cũng rất nhớ con, con trở về nhìn một chút đi."
Bạc Đình mặt vô biểu tình lắng nghe, anh biết bà già này, bà ta đối xử với Tiểu Thanh Ca cũng còn có thể.
Vì vậy nên anh đã khách khí với bà ta một chút.
“Bà nội, bà đã nói như vậy, thì ngày mai cháu sẽ về.” Thẩm Thanh Ca cố ý ngáp.
Bà nội Thẩm tuy đã lớn tuổi rồi nhưng không mê muội, cũng là người tinh mắt, thấy rằng Thẩm Thanh Ca sẽ không giữ bà ta lại, bà ta đành phải chắp tay sau lưng chủ động bỏ đi.
“Ngày mai cháu nhớ tới! Mang theo cả cháu rể……”
Bạc Đình khóa cửa lại, anh hỏi: "Ngày mai em định đến nhà họ Thẩm thật à?"
“Đương nhiên là thật.” Cô chuẩn bị nói rõ ràng với mọi người trong nhà họ Thẩm.
Làm cho bọn họ đừng nghĩ có ý đồ xấu gì với cô và lợi dụng cô!
Thực sự cảm thấy cô thật ngu ngốc, không biết bọn họ muốn hàn gắn lại mối quan hệ họ hàng vì bọn họ thấy Bạc Đình lái xe tải và có thể kiếm được thật nhiều tiền sao?
Ngay khi bà nội Thẩm đi ra khỏi con hẻm, Thẩm Thắng Lợi và Lý Phượng Chi mỗi người ôm một cánh tay.
“Mẹ, mọi chuyện thế nào rồi? Thẩm Thanh Ca có đồng ý không? Bạc Đình có đồng ý không?" Lý Phượng Chi vui vẻ hỏi.
“Đồng ý rồi! Ngày mai Thanh Ca và cháu rể sẽ trở về."
Thẩm Thắng Lợi cười toe toét, "Vậy thì tôi có thể diện rồi! Tài xế lái xe tải đều đến chúc mừng sinh nhật tôi và gọi tôi là cha!”
Lý Phượng Chi cũng ảo tưởng ngày mai bọn họ sẽ mang tới rất nhiều đồ vật và bao lì xì……
Khẳng định sẽ có thật nhiều thật nhiều tiền!

Bạn cần đăng nhập để bình luận