Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 503 -




Ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Thanh Ca tan học, một mình luyện nói tiếng Anh ở sau hồ.
Cô cầm sách giáo khoa tiếng Anh, đối diện mặt hồ lớn tiếng đọc diễn cảm, luyện tập phát âm.
“Thẩm Thanh Ca……” Giọng nói của Tịch Dung truyền đến, biểu cảm của cô ta điên cuồng không thể tả.
Nhìn đến dáng vẻ này của cô ta, một dự cảm không lành len lỏi trong lòng Thẩm Thanh Ca.
Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy Tịch Dung, kết quả cô ta đột nhiên tới Đại học Kinh Hải tìm cô……
Chắc chắn không có ý tốt.
“Tịch Dung, cô mau quay về nhà họ Bạc đi, ông nội, bà nội đều rất lo lắng cho cô.”
“Bớt giả vờ đi! Chẳng phải cô chỉ mong tôi biến mất mãi mãi sao?” Tịch Dung vừa nói vừa bước đến gần cô.
Cô ta đút tay vào túi áo khoác.
Thẩm Thanh Ca chú ý tới hành động này của cô ta, ý thức được mà lùi về sau.
Cô ta lấy từ trong túi ra một con dao gọt hoa quả.
“Con khốn! Đi chết đi……” Tịch Dung bước nhanh tới chỗ cô.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca run rẩy, vừa kinh ngạc vừa không biết nói gì, Tịch Dung ở trước mặt cô khoe đạo cụ gì vậy?
Ở trong không gian của cô từ rìu to rìu nhỏ cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ!
Thẩm Thanh Ca ở trong lòng mặc niệm dao chẻ củi, nháy mắt một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cô đang tìm chết!” Cô bắt lấy dao chẻ củi rồi lao về phía Tịch Dung, hù dọa cô ta.
Tịch Dung bị dọa sợ chân mềm nhũn.
Con dao gọt trái cây ở trước mặt con dao chẻ củi cũng giống như một quả trứng cút trước một quả trứng đà điểu!
Ban đầu cô ta lao về phía Thẩm Thanh Ca, nhưng đôi chân không chịu nghe lời và đổi hướng, tõm——
Tịch Dung lao xuống hồ.
“Cứu mạng, cứu mạng ……”
Thẩm Thanh Ca cất con dao chẻ củi đi, nhàn nhã nói: “Tôi không biết bơi!”
Tịch Dung dùng sức giãy giụa, nước xộc vào mũi và miệng của cô ta……
Ùng ục ùng ục ——
Đầu cô ta dần dần bị nước hồ nhấn chìm.
Đúng lúc này, mấy bạn nam cùng lớp nhảy xuống hồ.
Thẩm Thanh Ca không khỏi tặc lưỡi, "Linh hồn của cha mẹ cô trên thiên đường thực sự đang phù hộ cho cô!"
Trong bệnh viện.
Ông nội Bạc, bà nội Bạc lo lắng đứng trước giường bệnh của Tịch Dung.
“Em không bị thương chứ?” Bạc Đình hỏi.
Thẩm Thanh Ca bất lực nói: “Anh đã hỏi mười lần rồi! Em không bị thương!”
“Tịch Dung cư nhiên muốn giết Thanh Ca, đây có phải là cô bé ngoan ngoãn mà ông nuôi dưỡng bên cạnh không?" Bạc Đình hét vào mặt ông nội Bạc.
Thẩm Thanh Ca kéo tay áo của anh, “Anh Đình, anh đừng nói chuyện với ông nội như vậy.”
“Ông, ông cũng không biết Tịch Dung lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.” Ông nội Bạc cuối đầu xuống.
“Lần này may mắn Thanh Ca không sao, nếu như Thanh Ca xảy ra chuyện gì, cho dù cô ta có chết trăm lần, cũng khó có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng cháu!"
Cốc ——
Cảnh sát gõ cửa tiến vào tìm Thẩm Thanh Ca.
“Nữ đồng chí, những lời cô nói là sự thật! Chúng tôi phát hiện ra sáng nay cô ấy đã mua một con dao gọt hoa quả ở Cung Tiêu Xã! Ở đáy hồ cũng vớt được con dao gọt hoa quả mà cô miêu tả.”
Thẩm Thanh Ca nói: “Giết người không thành thì bị xử như thế nào?”
“Giết người không thành chắc là……”
Tịch Dung bỗng nhiên mở mắt ra, khoa tay múa chân nói, “Là cô ấy muốn giết tôi! Cô ấy muốn dùng một con dao chẻ củi to như vậy chém tôi.”
“Cứu mạng! Thẩm Thanh Ca quả thực là ma quỷ!”
Trong mắt của mọi người đều là sự kinh ngạc, như đang xem một kẻ điên.
Cảnh sát lấy một cuốn sổ nhỏ rồi đi đến trước giường bệnh dò hỏi: “Cô nói đồng chí Thẩm Thanh Ca muốn dùng con dao đốn củi chém cô? Dao đâu?”
“Tôi không biết……”
“Chúng ta đừng nói đến chuyện đồng chí Thẩm Thanh Ca có lấy được con dao chẻ củi hay không, liền nói cô ấy là học sinh mang theo dao chẻ củi bên mình, tại sao không ai phát hiện?” Giọng điệu của cảnh sát trở nên gắt gỏng.
Tịch Dung kích động rơi nước mắt, “Tôi thật sự đã thấy! Thật sự!”
“Vợ tôi gầy như con gà con, đừng nói đến dao chẻ củi, còn dao cắt rau cũng cầm không xong!” Bạc Đình khoanh tay lại, giọng điệu không có bất kỳ tình cảm nào.
Lời này làm Tịch Dung tức giận hét to, “Gạt người! Cô ấy lừa anh……”
Cảnh sát thở dài, nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, “Tôi hoài nghi tinh thần của cô ta xuất hiện vấn đề! Cứ như vậy, mức phạt sẽ giảm xuống.”
“Không cần cân nhắc mức hình phạt, trực tiếp đem cô ta đến bệnh viện tâm thần đi.” Bạc Đình nhàn nhã nói.
Ông nội Bạc, bà nội Bạc đối với yêu cầu của Bạc Đình khó mà chấp nhận, nhưng cũng không tiện nói gì.
Trạng thái tinh thần của Tịch Dung, có vẻ khá thích hợp với bệnh viện tâm thần.
“Không! Ông nội, bà nội, hai người tin tưởng con, con không điên! Thẩm Thanh Ca thật sự dùng con dao chẻ củi xông vào con!”
“Con thật sự đã nhìn thấy! Cô ấy dễ dàng biến ra một con dao chẻ củi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận