Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 348 -




Thẩm Thanh Ca cảm giác mặt già của mình hoàn toàn ném đi rồi, cô ấm ức nói: “Thả em xuống dưới.”
“Em còn đi nữa sao?” Anh mang theo ý cười hỏi.
“Em không đi nữa, không đi nữa …… Thật là mất mặt mà.”
Không phải mua đồng hồ sao? Sao lại làm giống như bắt cóc phụ nữ vậy?
Bạc Đình buông cô xuống, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy cưng chiều, “Đi thôi.”
“Quá đắt cũng không được, nếu là vượt qua 300, em liền không mua! Hai trăm đều có thể mua xe ba bánh rồi.” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Anh rũ mắt xuống, con ngươi dịu dàng nhìn cô.
Hai người nắm tay đi vào chợ đen, người bán hàng ở hai bên đều nói: “Anh Đình tới, Anh Đình tới……”
Bạc Đình không thèm để ý, anh ôm cô đi đến kho hàng ở phía cuối.
Trong kho hàng trưng bày mấy tủ kính thủy tinh, trên tủ để đủ loại đồng hồ.
Những đồng hồ này kiểu dáng mới nhất rất thời trang, chắc chắn là nhập từ Cảng Thành lại đây.
Cô nhìn một cái đồng hồ đeo tay ở trong góc, mặt trên có khắc chữ cái tiếng Anh, thương hiệu này cô quen biết, đừng nói ở hiện tại, ở đời sau đều là thương hiệu vô cùng nổi tiếng!
Vô cùng có giá trị sưu tầm!
Mua một cái đồng hồ này, tương lai tăng giá, chẳng phải sẽ kiếm lời rất nhiều?
Đang suy nghĩ, một người phụ nữ lớn tuổi mặc màu áo khoác dạ màu nâu nhạt liền đi đến.
Cả người bà ta phát ra mùi nước hoa nồng nặc.
Bạc Đình quay người lại, vẻ mặt dịu dàng liền trầm xuống.
“Là bà?” Vẻ mặt anh khinh thường nói.
Người phụ nữ trang điểm rất dày, khoa trương vẽ môi đỏ mắt xanh, còn uốn tóc quăn, “Bạc Đình, con phải gọi dì một tiếng dì Trịnh.”
Đầu lưỡi của Bạc Đình đảo qua răng, khí chất vô lại nói: “Không phải người phụ nữ lung tung rối loạn nào đều có thể làm họ hàng với tôi, Trịnh Nga.”
“Ai, con đứa nhỏ này.” Trịnh Nga cũng chen đến trước quầy.
Bằng vào đối thoại vừa rồi, hơn nữa nhìn phong cách ăn mặc của người phụ nữ này, Thẩm Thanh Ca cơ bản có thể xác định đây là ai.
Chắc chắn là mẹ của Bạc Dạ!
“Anh Đình, mua cái này.” Cô chỉ vào đồng hồ mới vừa thấy được.
Chủ cửa hàng bán đồng hồ cười toét miệng, lấy đồng hồ từ trong tủ ra đưa cho Thẩm Thanh Ca, “Ánh mắt của cô thật tốt, đồng hồ này là một trong những chiếc đồng hồ đắt nhất trong tiệm.”
Thẩm Thanh Ca thử đeo một chút, mặt đồng hồ màu trắng, dây đồng hồ đơn giản mà thanh lịch, cảm giác rất xinh đẹp.
Trịnh Nga nhìn chiếc đồng hồ này, trong mắt đều sáng lên, trong đó toát ra ánh sáng yêu thích.
Bà ta kiêu căng nói: “Tôi muốn đồng hồ đắt hơn chiếc này, cậu lấy ra cho tôi thử một chút.”
Điều này rõ ràng là đang khiêu khích Bạc Đình.
Chủ cửa hàng lễ phép nói: “Thực xin lỗi, đó chính là đồng hồ đắt nhất! Khách hàng bình thường không thể thử.”
“Vậy tại sao cô ta có thể thử?” Trịnh Nga giọng the thé, chỉ tay vào Thẩm Thanh Ca.
Chủ cửa hàng liếc nhìn Bạc Đình, khó xử nói: “Cô ấy là vợ của bạn chúng tôi.”
Trịnh Nga vỗ tủ kính thuỷ tinh, “Cậu xem tôi ăn mặc tốt như vậy, sẽ không mua nổi một chiếc đồng hồ tầm thường ở huyện thành mấy người sao? Mau lấy ra tới! Tôi mua còn không được sao?”
Chủ cửa hàng đành phải xoay người tiến vào một phòng khác, từ bên trong cầm một cái hộp màu trắng tinh xảo ra tới, “Cái này! Cái này là đắt nhất.”
Lúc Trịnh Nga nhìn đến hộp quà tinh xảo, đều trợn tròn mắt, bà ta ở thành phố Thượng Hải cũng chưa thấy qua kiểu đóng gói này.
Bà ta mở hộp ra, bên trong mặt đồng hồ màu vàng nhạt giống như bao phủ một tầng ánh sáng, dây đồng hồ màu nâu làm bằng da, vừa tinh xảo vừa thanh lịch.
Trịnh Nga không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mang đồng hồ ở trên cổ tay, “Tôi mua! Cái này Bao nhiêu tiền?”
“Đúng rồi, cô là vợ của Bạc Đình, có cần tôi giúp cô mua luôn hay không? Cô thích như vậy, sao nửa ngày vẫn chưa trả tiền?”
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: “Không cần.”
Chủ cửa hàng vươn hai đầu ngón tay, “Con số này.”
“Ha ha, mới hai trăm?” Trịnh Nga không đau lòng chút nào từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền.
Nhưng chủ cửa hàng lắc đầu, “Hai nghìn!”
Nháy mắt, sắc mặt của Trịnh Nga trở nên trắng bệch mà mắt thường có thể thấy được!
Bị dọa đến không còn chút máu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận