Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 489 -




Ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Thanh Ca há to miệng.
Cô ngây người hai giây rồi mới đưa cho giáo sư Lý một chiếc.
“Quả nhiên, chỉ cần người có năng lực, bất kể là ở đâu, hoàn cảnh nào thì đều có thể làm giàu.” Giáo sư Lý khen ngợi.
Cô ấy khách sáo nói: “Tôi chỉ là bán chơi chơi mà thôi.”
“Thanh Ca, nếu cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, cô có thể đi theo tôi làm ăn! Tôi có cách!” Giáo sư Lý hạ giọng.
“Cách gì?”
Giáo sư Lý dẫn theo Thẩm Thanh Ca ngồi xuống nghỉ mát ở công viên gần đó.
Ônh ta mặc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt lớn tuổi rất là nghiêm túc, để lộ ra khí chất của một nhà văn.
“Thanh Ca, cô có thể cùng tôi đi chợ đen tìm đồ cổ! Nước ta có rất nhiều đồ cổ lưu lạc dân gian bị coi như sắt vụn đồng nát, đập vỡ, vứt đi cũng không quý trọng! Không nói làm cô đem đồ cổ quyên góp rồi, nhưng ít ra có thể đem đồ cổ bán cho nhà sưu tầm đồ cổ!”
Thẩm Thanh Ca gật đầu nói, “Sưu tầm đồ cổ tôi cũng có hứng thú!”
Nhưng cô không nỡ bán!
Lúc này, mọi người không có khái niệm về đồ cổ, ở đời sau cô xem qua một tin tức đưa tin, mỗi một gia đình ở mảnh đất Trung Nguyên có rất nhiều đồ đồng nhặt được.
Kết quả bọn họ coi những đồ đồng như phế liệu mà cân bán đi, rất nhiều năm sau mới biết được mấy thứ này giá trị trăm vạn ngàn vạn! Bọn họ đều rất hối hận.
Hiện tại chỗ mua bán đồ cổ, nhà sưu tầm nhiều nhất trả mấy trăm mấy ngàn, nhưng ở đời sau đồ cổ sẽ không ngừng tăng giá trị……
“Tốt! Hôm nào chúng ta cùng nhau tìm đồ cổ! Tôi cũng giới thiệu cho cô một vài nhà sưu tầm đồ cổ, tôi nhớ rõ cô có một cái bình hoa, theo tôi suy đoán giá trị của nó cũng không hề rẻ tiền.” Giáo sư Lý nghe nói mẹ của Bạc Đình bị bệnh phải làm phẫu thuật.
Ông ta trong lòng ngầm thừa nhận nhà của Thẩm Thanh Ca rất thiếu tiền, cho nên tốt bụng chủ động nhắc tới những cái này.
“Cảm ơn giáo sư Lý!” Thẩm Thanh Ca cũng chuẩn bị sưu tầm một vài món đồ cổ.
Nói không chừng tương lai một món đồ cổ sẽ có giá trị một căn phòng!
Buổi tối về đến nhà, còn chưa bước vào cửa Thẩm Thanh Ca đã ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt của món vịt quay.
Cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, trực tiếp chạy đến phòng bếp cầm cái chân vịt lên ăn.
“Em rửa tay chưa?” Bạc Đình trừng mắt nhìn cô.
Mắt Thẩm Thanh Ca trợn trắng.
Sao anh lại trở nên lắm lời như vậy?
“Anh ghét bỏ em sao?” Cô buồn cười hỏi anh.
Anh kiên nhẫn giải thích, “Anh sợ em bị bệnh!”
“Ai làm vịt quay ngon quá? Mỡ nạc vừa phải, ngoài da xốp giòn! Có thể hấp dẫn hơn anh rất nhiều.”
Bạc Đình hơi cúi người xuống, từng chữ từng chữ một hỏi: “Ngay cả anh đều so ra kém với vịt sao?”
“Này……” Câu này sao lại kỳ quái như vậy?
Rất có nghĩa khác!
“So sánh được! So sánh được ! Chỉ là không thể ăn.” Cô nhân cơ hội sờ vào chỗ cơ bắp của anh.
Cảm giác sờ vào không tồi!
Hầu kết của Bạc Đình cuộn lên xuống thật gợi cảm, “Em cũng có thể thử xem.”
“Anh thật là biến thái!” Cô nhéo vào ngực anh một cái.
Sắp đến mùa hè rồi, Bạc Đình chỉ mặc chiếc áo sơmi mỏng manh, anh đau đến nỗi hít hà một hơi, “A……”
“Anh còn nói loạn nữa thì đi vào phòng sách ngủ.”
Bạc Đình lập tức nhượng bộ, “Em còn muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”
“Để em tự làm! Mất công anh làm hỏng đồ ăn.” Cô đuổi anh ra khỏi nhà bếp.
Vịt quay đã được cắt thành từng miếng, còn dư lại xương vịt, cô định hầm canh vịt củ cải.
Trời trở nên tối dần, mùi thơm của canh vịt lan tỏa khắp nơi.
Khi cô bưng đồ ăn đặt lên bàn, phát hiện phòng khách không có ai.
Đi đến phòng ngủ thì phát hiện Bạc Đình đang đọc sách.
“Ăn cơm thôi.” Cô gõ cửa.
Bạc Đình vội vàng đóng sách lại, lập tức đứng dậy.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Anh tùy tiện xem thôi, không có gì.”
Cô suy đoán chắc là có liên quan đến cổ phiếu.
“Thư viện của trường em có sách liên quan đến kinh tế không?” Bạc Đình thản nhiên hỏi.
Cô gật đầu thật mạnh, “Có! Em có thể giúp anh mượn.”
“Cảm ơn Thanh Ca.”
Thẩm Thanh Ca dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, cô biết tương lai không lâu nữa Bạc Đình sẽ phát tài.
Anh đang ở tự học những thứ có liên quan đến thị trường chứng khoán và những thứ tương tự. Anh chưa bao giờ ngừng học tập, mà còn dùng cách của mình để trở thành người ưu tú hơn.
Bạc Đình bị cô nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, anh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em nhìn anh như vậy là có ý gì?”
“Chỉ là em cảm thấy anh thật đẹp trai.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận