Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 681 -




“Các cậu đang nói ai?” Bạc Thọ Khang trầm mặt hỏi.
Bạc Phúc Lộc khoanh tay, “Nói ai trong lòng người đó rõ.”
“Anh cả, anh cũng đừng giả vờ! Những chuyện anh làm, chúng em đều đã biết.” Bạc Bảo Quý cũng bày ra sắc mặt xấu.
Bạc Thọ Khang không hiểu ra sao, “Các cậu dở chứng gì vậy?”
Bạc Đình kéo ghế dựa, để Thẩm Thanh Ca ngồi trước.
“Đâm Trường Sinh bị thương, cháu hoài nghi là người của Bạc Dạ.” Bạc Đình không kiên nhẫn giải thích.
Bạc Phúc Lộc khó có thể tin, “Bạc Dạ? Không phải cậu ta ngồi tù à?”
Vẻ mặt Bạc Đình khinh thường, “Cái gì chú cũng không biết, cũng xứng đáng bị chơi vòng vòng.”
“…” Ba anh em rất là xấu hổ.
Thẩm Thanh Ca nhìn bọn họ, rốt cuộc đã hiểu tại sao ông nội Bạc một lòng muốn cho Bạc Đình tiếp quản nhà xưởng.
Ba anh em nhà họ Bạc, hình như đầu óc đều không được linh hoạt cho lắm.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui này! Hôm nay gọi mọi người tới, là để chúc mừng Thanh Ca đạt được tư cách du học.” Bà nội Bạc cười tuyên bố.
Thẩm Thanh Ca hơi hoài nghi, thế mà bọn họ đều biết chuyện này, nhân mạch rộng quá.
Tức khắc, ánh mắt người nhà họ Bạc nhìn Thẩm Thanh Ca đều có vài phần kính trọng.
“Thanh Ca, chú hai kính cháu một ly! Chúc việc học của cháu thành công.” Bạc Phúc Lộc nâng chén.
Bạc Bảo Quý cũng giơ ly rượu vang đỏ, “Cháu dâu, chú có kinh nghiệm ra nước ngoài! Cháu có cái gì không hiểu có thể hỏi chú.”
"Nếu tiền không đủ dùng, chỗ cha có.” Bạc Thọ Khang cũng không nhẹ không nặng nói một câu, cầm lấy chén rượu.
Lần đầu tiên giống một người lớn trong nhà như vậy.
Đáng tiếc, khung cảnh yên bình đó không kéo dài bao lâu đã bị đánh vỡ.
Lời chúc phúc của người thân làm áp lực của Thẩm Thanh Ca tăng gấp bội, cô đứng phắt lên.
Mọi người nâng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn cô, cho rằng cô muốn phát biểu.
Thẩm Thanh Ca xấu hổ méo miệng, “… Mọi người không cần kính rượu, cháu không định ra nước ngoài.”
“A?” Mọi người ngơ ra.
Ông bà nội Bạc cũng trầm mặt.
Du học là cơ hội rất tốt đó?
“Tạm thời cháu muốn ở lại bên người anh Đình, cho nên hai năm tới không định ra nước ngoài.” Thẩm Thanh Ca giải thích một lần nữa.
Ông nội Bạc quan tâm hỏi: “Tại sao? Là chi phí sinh hoạt gặp khó khăn gì sao?”
“A, bởi vì Thanh Ca thấy chú ba! Sau khi ra nước ngoài sống thê thảm như vậy, còn không bằng ở trong nước đợi.” Bạc Đình châm chọc.
Điều này làm cho Bạc Bảo Quý xấu hổ, lỗ tai cũng đỏ.
“Bạc Đình, con nói chuyện với người lớn như thế à?” Bạc Thọ Khang đập mạnh xuống bàn.
Bạc Đình không để bụng, “Vợ tôi lựa chọn phương thức học tập gì là quyền tự do của cô ấy, mọi người vui cũng tốt, không vui cũng thế, chúng tôi đều sẽ không để tâm.”
Thẩm Thanh Ca nhíu mày, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói như vậy.”
“Ai kêu vẻ mặt bọn họ như bị sét đánh?” Bạc Đình nhìn thấy bọn họ thì chỉ thấy phiền.
Dựa vào đâu mà bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ cuộc sống của vợ anh?
“Vậy cho là tiệc đoàn tụ đi.” Bà nội Bạc thả một bậc thang.
Bạc Phúc Lộc nhanh chóng nói, “Đúng vậy, vất vả mãi mọi người mới gặp nhau một lần đầy đủ như vậy.”
“Đúng vậy! Thanh Ca thân là con gái, ra nước ngoài một mình đúng là không yên tâm! Ở lại trong nước cũng không tồi.” Bạc Bảo Quý nói.
Vì thế, bàn tiệc lại trở nên hòa hợp.
Thẩm Thanh Ca thở ra một hơi, cô thật sự rất sợ hãi bởi vì cô mà bữa cơm này cũng ăn không thành, mọi người tan rã trong không vui.
Ông nội Bạc cũng không quá tức giận, chỉ là sắc mặt không quá đẹp.
Mọi người đều phát hiện điều này, cơm nước xong thì vội vàng rời đi.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Ca cũng chuẩn bị đi, nhưng ông nội Bạc bảo hai người bọn họ lên lầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận