Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 511 -




Khi Thẩm Thanh Ca trở về ký túc xá, cô liền nhìn thấy một chiếc xe hơi quen mắt ở dưới lầu.
Cô bước nhanh đi qua, “Cố Quyết! Sao anh lại tới nữa?”
Phanh!
Cửa xe mở ra, vẻ mặt của Cố Quyết đau khổ bước xuống xe.
Cùng lúc đó, cửa sau cũng mở ra, Đồng Kim Hoa cũng đi ra.
“Thanh Ca, mẹ tới thăm con.”
Trên tay bà ta xách theo một túi quýt, một túi táo.
Vừa thấy đã biết là mua bừa ở Cung Tiêu Xã.
Hơn nữa đều là đồ Thẩm Thanh Ca không thích ăn.
“Nếu bà tới thăm tôi, có thể! Nếu muốn làm chuyện khác thì có thể đi rồi.” Thẩm Thanh Ca lạnh nhạt nói.
“Thanh Ca, mẹ chính là mẹ của con, con có thái độ gì vậy? Uổng công mẹ còn mua trái cây cho con.”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn cười, mười chín năm chưa từng thấy mẹ, đột nhiên mua trái cây cho cô, thì cô phải mang ơn đội nghĩa?
“Cảm ơn trái cây của bà!”
Đồng Kim Hoa bị thái độ của Thẩm Thanh Ca làm cho tức giận, thiên kim của nhà ai ở thành phố Thượng Hải sẽ cà lơ phất phơ như vậy?
Bà ta thở dài một hơi, “Từ nhỏ con lớn lên ở nông thôn, không hiểu lễ phép mẹ không trách con. Mẹ đến để mời con về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.”
“Không cần! Người nên đoàn viên, đã đoàn viên rồi!” Tầm mắt của Thẩm Thanh Ca dừng trên người Cố Quyết.
Trên dưới nhà họ Cố, chỉ có bà cụ Cố và Cố Quyết là người tốt!
Nhận hai người bọn họ là đủ rồi.
“Ăn một bữa cơm đoàn viên sẽ lấy mạng con sao? Mẹ là mẹ con, mẹ tới đón con đi ăn cơm, con còn không biết tốt xấu?”
Thẩm Thanh Ca lười lằng nhằng với bà ta, đi thẳng vào vấn đề, “Ăn một bữa cơm đoàn viên đương nhiên là được! Lúc ăn xong ai biết được các người có trói tôi đến bệnh viện, dùng kim đâm vào thân thể tôi hay không?”
“Thanh Ca, con cũng là con gái của mẹ, sao mẹ lại hại con chứ? Nếu không phải vì cứu em trai con, ai dám động vào một sợi tóc của con mẹ sẽ liều mạng với người đó!” Đồng Kim Hoa tự nói tự mình cảm động, lấy ra khăn tay chà lau nước mắt.
Cố Quyết nhỏ giọng nói bên tai cô: “Rất ít khi dì ấy khóc, nếu không thì em trở về một chuyến?”
Cô nâng mí mắt lên, nhìn anh ta như đứa ngốc.
Quá ngây thơ, chưa từng nghe đến nước mắt cá sấu à?
Thẩm Thanh Ca trực tiếp đi vào cửa lớn ký túc xá.
Đồng Kim Hoa ở phía sau nói: “Thẩm Thanh Ca! Con còn muốn học ở Đại học Kinh Hải thì đi theo mẹ! Bằng không mẹ sẽ nói chuyện con lòng lang dạ sói ra ngoài.”
“Bà coi thường tố chất của sinh viên Đại học Kinh Hải rồi.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ca lên lầu.
Đồng Kim Hoa lớn tiếng kêu, dùng chiêu tình cảm, “Thanh Ca! Em trai con mắc bệnh nặng như vậy, kêu con hiến chút tủy thì sao vậy? Sinh mệnh của con cũng là mẹ cho! Mẹ không cần cái khác, chỉ xin con thương xót em trai con.”
“Thanh Ca! Con tàn nhẫn quá, em trai con còn nhỏ như vậy, con có thể vui vẻ đi học, em trai còn chưa từng chính thức đi học bao giờ hu hu…”
Rất nhiều sinh viên đang vây xem, còn có mấy nữ sinh chạy ra từ ký túc xá, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Dì, dì đi nhanh đi! Chúng cháu còn phải học tập.”
Đồng Kim Hoa cho rằng bọn họ đau lòng cho mình, lau nước mắt nói, “Dì không đi! Các cháu nói xem, sao Thẩm Thanh Ca lại có thể nhẫn tâm như vậy?”
Mấy nữ sinh không kiên nhẫn, cả giận nói: “Hiến tủy là kỹ thuật rất mới, xác suất thành công cũng còn chưa biết, nếu lấy tủy cũng trị không hết thì sao? Dì có nghĩ đến con gái của mình hay không?”
“Sinh mệnh của cô ấy là dì cho, nhưng cô ấy là một thân thể độc lập, cô ấy có quyền quyết định về thân thể mình! Dì ép cô ấy hiến tủy có thể hiểu thành người thân hãm hại!”
“Con trai dì không được học, khiến cho con gái dì cũng không đi học nữa à? Dì đây là trọng nam khinh nữ, bớt nói một chút đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận