Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 821 -




Khi cười, nếp nhăn trên khoé miệng Bạc Đình không ngừng gia tăng, anh oán giận nói: “Cũng về nhà rồi, vừa rồi ở trên đường sao không cho anh đi cắt tóc luôn?”
“Vừa rồi em cũng cảm thấy anh đẹp trai, quên mất!” Cô đưa tiền cho anh, đẩy anh ra cửa.
Anh vui tươi hớn hở đi.
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, sao ở trước mặt cô Bạc Đình giống như một đứa trẻ con thế?
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca cầm đơn xin độc quyền linh tinh đi đến tiệm may quốc doanh ở phố đông với Hồ Hoa.
Hồ Hoa vào cửa tiệm trước, cô ta để Thẩm Thanh Ca chờ bên ngoài.
“Anh…” Hồ Hoa không tình nguyện hô một tiếng.
Thợ may hồ liếc thấy cô ta, tròng mắt đen kịt, vừa may áo vừa nói: “Lại tới đòi tiền? Không có tiền! Ngày em tái hôn anh đã cho em bao lì xì! Quỷ đòi nợ!”
Hồ Hoa hơi tức giận, “Tôi tới nhắc nhở anh! Quần áo anh làm đều là do chủ của tôi thiết kế, anh sao chép không sót cái gì, mỗi ngày đều đập thương hiệu của người khác! Nếu anh lại làm tiếp, chủ của tôi sẽ đi tố cáo anh!”
“Tố cáo anh? Hồ Hoa, trong óc em toàn là phân bò à? Anh chính là thợ may của tiệm may quốc doanh, tố cáo anh chẳng khác nào tố cáo tiệm may quốc doanh! Em là ông chủ hay ông trời?” Thợ may Hồ châm chọc.
Hồ Hoa rất tức giận, cô ta đi ra ngoài, “Thanh Ca, cô nghe thấy hết chứ? Vốn dĩ tôi rất ôn tồn, nhưng anh ta vẫn luôn quái gở.”
Thẩm Thanh Ca đi đến Cục Công Thương, khuyên can mãi mới mời được nhân viên công tác lại đây.
Nhân viên công tác mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vô cùng trang nghiêm đi vào tiệm may quốc doanh.
“Lãnh đạo, ngài xem, đây là váy tôi thiết kế, thiết kế xin độc quyền vừa mới có! Ngài nhìn đi, váy trong tiệm bọn họ. Đây còn không phải là sao chép à?” Thẩm Thanh Ca đưa giấy chứng nhận độc quyền và váy cho nhân viên công tác xem.
Nhân viên công tác gật đầu, “Kêu tôi Tiểu Vương là được.”
Tiểu Vương đi đến trước mặt thợ may Hồ, gõ bàn, “Giải thích một chút đi, đồng chí!”
Thợ may Hồ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không ngờ mấy người phụ nữ này thật sự đưa người của Cục Công Thương tới.
Anh ta ân cần cười nói: “Ha ha, điều này còn cần giải thích à? Chúng tôi làm may vá, còn không phải là người khác nói như thế nào, chúng tôi như thế đó sao? Khách muốn kiểu như vậy, miêu tả với tôi, tôi làm theo.”
Tiểu Vương chỉ vào áo khoác, váy treo trên tường, “Là khách muốn hay là chính bản thân anh muốn làm? Mấy thứ anh làm đều là của tiệm quần áo của người ta, vậy anh dứt khoát dọn cửa hàng của người ta qua đây luôn đi.”
“Lãnh đạo! Tôi cũng không cố ý, nhưng hình thức của quần áo chỉ có mấy loại, chung quy không thể bảo cô ấy bán cái gì, thì tôi không thể bán chứ?” Thợ may Hồ mềm giọng nói.
Giọng của Tiểu Vương chuyện cũng mềm xuống, “Tôi thấy như vậy đi! Hai người cũng coi như là đồng nghiệp, bắt tay giảng hòa đi. Anh đem này đó quần áo lấy xuống đi, về sau đừng bán nữa.”
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt ở trong lòng, quả nhiên, những người này chỉ biết ba phải.
“Lãnh đạo, vài món này của tôi không giống, có thể giữ cho tôi một con đường sống hay không?” Thợ may Hồ lấy từ kho hàng ra vài chiếc áo khoác kiểu dáng giống nhau như đúc, nhưng màu sắc không giống.
Tiểu Vương lấy quần áo qua kiểm tra.
Hồ Hoa nhịn không được nói: “Anh cho rằng chúng tôi mù à? Mấy cái quần áo này giống trong tiệm chúng tôi như đúc, chỉ đổi màu!”
“Đúng vậy… Chỉ đổi màu sắc.” Khách hàng xem náo nhiệt chụm đầu ghé tai nhỏ giọng nói.
Hồ Hoa nhìn nhiều người ủng hộ mình như vậy, tiếp tục quở trách: “Anh à, anh thật đúng là không biết xấu hổ! Quần áo bán không những đắt, còn khó coi! Sao chép quần áo của chúng tôi cũng không biết sao chép, chúng tôi đều dùng loại vải dệt tốt nhất, còn dùng vải lụa ghép nối. Anh toàn dùng vải rời thay thế!”
Hôm nay, Thẩm Thanh Ca cố ý mặc chiếc áo khoác dày dặn nhất trong tiệm, cô xem thời cơ đã đến, đi đến trước mặt khách hàng, “Đúng vậy, không tin mọi người sờ đi! Thợ may này đúng là thiếu đạo đức!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận