Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 897 -




Bốn năm sau, trung tâm thương mại của Thẩm Thanh Ca đã xây xong.
Bởi vì mấy năm nay làm quen với rất nhiều khách hàng ở xưởng quần áo, cô chủ động mời các đại lý quần áo mở cửa hàng ở trung tâm thương mại với một nửa giá, chưa đến nửa tháng, tầng một cùng tầng hai của trung tâm thương mại hầu hết đều bị chiếm đóng bởi các cửa hàng quần áo.
Ở tầng một, cô còn mở rộng cửa hàng nhỏ thành siêu thị, để cho Hoàng Anh phụ trách quản lý, mặt khác còn đưa một tiệm cà phê kiểu Tây vào.
Hoàng Anh đi vào trung tâm thương mại xa hoa lộng lẫy, không thể tin được nói, “Chị Thanh Ca, lúc em quen chị mười năm trước, chị còn đang cho heo ăn đâu. Nhưng chị nhìn xem, hiện tại chị đều thành sếp lớn rồi!”
Cô cười, “Em còn không giống như vậy sao? Hiện tại đều thành giám đốc của siêu thị!”
Hoàng Anh xấu hổ xoa cái ót, “Chị Thanh Ca, em tính làm hôn lễ trước khi khai trương trung tâm thương mại! Em cùng A Long đã muốn kết hôn từ lâu rồi, nhưng mà mấy năm nay công ty của bọn họ bận quá.”
Cô cười nói: “Hoàng Tam cùng Triệu Tiểu Tĩnh đã làm rồi, hai người phải tranh thủ đi.”
Thẩm Thanh Ca đi ra cửa lớn của trung tâm thương mại, chiếc xe ở dưới bậc thang bấm còi với cô.
Cô bước nhanh đi xuống, mở cửa xe, ngồi vào, “Anh Đình! Sao anh lại tới đây?”
“Ông nội thúc giục nửa ngày, nói chúng ta mau đi uống rượu mừng!” Bạc Đình giải thích.
Lúc này cô mới chậm rãi nhìn ra ghế ở đằng sau, “Hai đứa nhỏ đâu?”
“Anh đưa hai đứa nhỏ tới nhà của ông bà nội, chúng ta cũng có thể rảnh rỗi một lúc.”
Tới khách sạn, Thẩm Thanh Ca thấy Ngụy Hồng ở phòng nghỉ, cô ấy mặc váy cưới màu trắng tinh dài phết đất, đẹp như một thiên thần.
Váy cưới này cũng do Bạc Bảo Quý thiết kế, độc nhất vô nhị.
“Đừng nói, chú ba kia của anh vẽ tranh giống như quỷ, nhưng thiết kế quần áo vẫn được, đến lúc đó anh nói chú ba thiết kế một bộ cho em.” Bạc Đình ôm bả vai của cô.
Thẩm Thanh Ca thở dài, “Anh Đình, anh xem, Ngụy Hồng vốn là bạn cùng phòng đại học với em, hiện tại đều thành dì của em.”
“Việc ai nấy quản, không có việc gì.” Bạc Đình không thèm để ý.
Hai bảo bối nhỏ bỗng nhiên xông ra từ phòng nghỉ, lao vào trong ngực của Thẩm Thanh Ca, “Mẹ……”
Bạc Đình nhéo gương mặt của Bạc An một chút, “Có phải là cha đã dặn hai đứa không được lao vào người mẹ rồi đúng không? Thiếu đánh sao?”
“Lêu lêu lêu……” Bạc An làm mặt quỷ.
Bạc Vân sợ hãi cúi đầu.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ liếc Bạc Đình một cái, “Anh Đình, anh đừng hung dữ như vậy!”
“Anh không có hung dữ! Anh chỉ nhẹ nhàng sờ con, trao cho con tình yêu và sự quan tâm.” Bạc Đình mặt dày giải thích.
Bạc An: “??”
Ngụy Hồng đi tới giải thích, “Thanh Ca, Bảo Quý bỗng nhiên muốn cho Bạc An cùng Bạc Vân làm hoa đồng! Có thể chứ?”
“Được m! Đến lúc đó có thể chụp mấy bức ảnh cho cho hai đứa nhỏ.” Thẩm Thanh Ca xoa đầu hai đứa nhỏ.
Hôn lễ rất nhanh đã bắt đầu, Thẩm Thanh Ca nhìn cô dâu, chú rể ở trên sân khấu, đáy mắt toả ra sự hâm mộ.
Bạc Đình không khỏi nhớ tới hôn lễ năm đó của bọn họ, đúng thật là quá sơ sài!
Sớm biết như vậy liền kết hôn trễ hơn một chút, nhưng mà kết hôn trễ hơn một chút liền không có hai đứa nhóc Bạc An và Bạc Vân này.
Anh nắm tay của Thẩm Thanh Ca, lấy một hộp nhẫn kim cương từ trong ngực ra, “Thanh Ca……”
Cô quay đầu nhìn liền thấy Bạc Đình đang đeo một chiếc nhẫn kim cương nhìn có vẻ là hai cara vào ngón áp út của cô.
“Người khác kết hôn, anh lại làm cái gì vậy?”Cô nhỏ giọng nói.
Bạc Đình nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh cảm thấy anh nợ em quá nhiều.”
Cô ngắm chiếc nhẫn kim cương ở trên tay, dưới ánh đèn lộng lẫy nó toả sáng, “Anh không hề nợ em, anh vẫn luôn cho em những gì tốt nhất mà anh có khả năng làm được.”
Môi của anh hơi cong lên.
Bỗng nhiên, một cô bé mặc váy hoa đi vào lễ đường, cô bé khóc lóc nói: “Mẹ, nếu mẹ kết hôn cùng ông ta, liền không đứa con gái này!”
Nói xong, cô bé chạy ra ngoài.
Hoa ở trên tay của Ngụy Hồng rớt xuống sân khấu, cô ấy giẫm lên giày cao gót liền đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận