Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 851 -




Một người đàn ông mặc đồng phục công xưởng màu xám chạy nhanh tới, “Ơ, ông chủ, xe của các người bị hư à?”
“Ừ.” Bạc Đình không để ý đến anh ta.
"Ha ha, tôi tên Xuyên Tử, nhà tôi có dụng cụ! Tôi cho anh mượn vậy. Em trai tôi sửa xe! Lát nữa nhờ anh tôi xem qua cho các người, không thu tiền." Người đàn ông cười nói.
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Trên đời sao có thể có chuyện tốt như vậy?
Xe hỏng liền có người nhảy ra giúp sửa miễn phí?
"Này...." Sắc mặt Đào Tử khó coi.
"Đào Tử, sao cậu còn đứng ngây người ra đó thế? Nhanh đi gọi chú Trụ Tử đi." Xuyên Tử nhẹ nâng cằm.
Bạc Đình chú ý tới sắc mặt của Đào Tử, anh mỉa mai nói: "Không cần đâu, để ngày mai sửa."
"Ừm... Được! Trời cũng tối rồi, ông chủ, chi bằng các người vào nhà tôi nghỉ ngơi? Điều kiện nhà tôi tốt hơn, không thu tiền!” Xuyên Tử mời mọc.
“Không cần đâu, chúng ta đến nhà Đào Tử.” Thẩm Thanh Ca trực tiếp từ chối.
Xuyên Tử gật đầu: “Được, Đào Tử, nhà cậu phải chiêu đãi tốt với khách đấy.”
Trở lại nhà Đào Tử, Bạc Đình lấy từ trong bóp tiền ra một tờ tiền giấy mười đồng.
Người phụ nữ xua tay: “Cậu đưa cho tôi trước 5 đồng tiền là đủ rồi!”
“Chị gái, tôi muốn hỏi... Xuyên Tử vừa rồi là sao vậy? Sao lại nhiệt tình như vậy, nhất quyết muốn giúp sửa xe miễn phí, còn mời chúng tôi vào nhà ở." Thẩm Thanh Ca nói.
Sắc mặt người phụ nữ trở nên thận trọng, cô ta cười hai tiếng: "Chỉ là... hiếu khách thôi."
Nói xong, cô ta quay người đi vào bếp rửa chén bát.
Thấy ở đây không thể hỏi được gì, cô đành phải quay lại căn phòng trống.
Lúc này, Bạc Đình đang dọn dẹp giường.
“Em đi ngủ trước đi.” Anh bình tĩnh nói.
“Anh không cảm thấy lạ sao?” Cô nhỏ tiếng hỏi.
Anh không nói gì.
Bạc Đình đang ngồi trên giường, ngoài cửa đúng lúc Đào Tử tình cờ đi ngang qua, anh ngoắc tay gọi cậu ta.
Đào Tử không hiểu gì đi vào: "Chuyện gì vậy? Em đun nước cho hai người rồi, lát nữa vào bếp lấy cái ấm là được."
“Sáng mai giúp tôi sửa xe." Bạc Đình nói.
Hai mắt Đào Tử sáng lên: “Thật sao?”
Cậu ta đặc biệt muốn chạm vào những chiếc xe do người dân trong thành phố lái, ở nông thôn bọn họ chỉ có xe ngựa và xe bò, xe ba bánh của nhà Xuyên Tử khiến cậu ta vô cùng ngưỡng mộ.
“Cậu có biết ai làm hỏng xe của tôi không?” Bạc Đình mỉm cười hỏi.
“Ừm…”
Bạc Đình tiếp tục nói: “Cậu không dám nói sao?”
“Em có gì không dám chứ? Xuyên Tử luôn làm hỏng xe của các ông chủ, sau đó lại kêu các ông chủ đi theo mình đến xưởng, cướp công việc làm ăn của xưởng Hồng Tinh! Nghe nói xưởng Hồng Tinh có rất nhiều đơn hàng bị cướp, sắp đóng cửa rồi, thật đáng thương."
Dưới sự khiêu khích, Đào Tử đã nói ra suy nghĩ của mình.
"Các người sợ Xuyên Tử như vậy sao? Điều này có gì phải giấu giếm?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
"Bởi vì nhà của Xuyên Tử giàu có quyền thế, cha mẹ em với người dân trong thôn đều sợ bị trả thù." Đào Tử giải thích.
Bạc Đình gật đầu, “Ngày mai sửa xe xong, cậu dẫn chúng tôi đến xưởng Hồng Tinh xem thử.”
Đào Tử gật đầu, sau đó hoảng sợ trở về phòng.
Thẩm Thanh Ca ngã xuống giường, “Khắp nơi đều đấm đá nhau!”
“Em lau người rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải sửa xe.” Bạc Đình chuẩn bị đi bưng nước vào.
Cô kéo tay áo anh, ngồi dậy khỏi giường, “Em xoa bóp cho anh một chút.”
“Ở nhà người ta, em vẫn muốn làm loạn sao?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Cô mở to mắt: "Anh Đình, trong đầu anh toàn suy nghĩ bậy bạ thôi! Em chỉ muốn xoa bóp cho anh thôi."
“….. Vậy thì em xoa bóp đi." Giọng điệu của anh có chút tiếc nuối.
Thẩm Thanh Ca xoa bóp vai cho anh, anh lái xe cả ngày hôm nay, chắc chắn rất mệt, vai đã cứng đờ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận