Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 283 -




Dì hàng xóm sốt ruột nói: "Tại sao tôi phải cho? Tôi và Thẩm Kiều Kiều không liên quan gì đến nhau."
"Vậy tại sao tôi phải cho? Tôi cũng không liên quan gì đến Thẩm Kiều Kiều!" Thẩm Thanh Ca đáp lại.
Bạc Đình tức giận, nắm chặt tay nói: "Mọi chuyện đã qua rồi! Sau này nếu có ai nói bậy trước mặt vợ tôi, thì đừng trách tôi!"
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi bỏ chạy.
Sắc mặt của Thẩm Kiều Kiều tái nhợt vì sợ hãi.
Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình bắn ra những mũi tên, không chút do dự nói: “Nghe này, nếu sau này cô lại quấy rầy vợ ​​tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”
“…Vâng.” Thẩm Kiều Kiều sợ đến mức bắp chân co giật.
Bạc Đình nắm tay Thẩm Thanh Ca, cùng cô bước vào nhà.
Thẩm Kiều Kiều không đòi được gì, không còn cách nào khác đành phải về nhà.
Khi đi đến con hẻm, liền nhìn thấy Hoàng Tam và Hoàng Anh cùng nhau đi xe đạp về.
"Anh, ngày mai em muốn ngủ thêm một lát, anh đi qua nhà chị Thanh Ca lấy một ít bút máy." Hoàng Anh nói.
Hoàng Tam trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Im miệng."
Lúc này, Hoàng Anh mới có phản ứng lại: "Ồ..."
Mặc dù giọng nói của Hoàng Anh đủ thấp nhưng Thẩm Kiều Kiều vẫn nghe thấy.
Haha, tại sao bọn họ lại đến chỗ Thẩm Thanh Ca để lấy bút máy?
Cô ta đã có một suy đoán táo bạo!
Thẩm Thanh Ca cùng bọn họ bí mật làm ăn!
Ngày mai cô ta sẽ cho bọn họ biết mặt.
Bút máy gì đó chắc chắn ở nhà Thẩm Thanh Ca.
Tắm rửa xong, Thẩm Thanh Ca vừa ôm bụng vừa đánh răng.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa kết thúc, bụng của cô vẫn còn hơi đau.
Bạc Đình ôm bụng cô nói: “Em đừng học nữa, mau đi ngủ đi.”
"Em muốn học thêm một chút."
Bạc Đình nhịn không được ôm cô lên giường: “Bụng em đau như vậy, học cũng không có tác dụng gì.”
"Anh Đình! Anh không thương em nữa." Cô nhấc chân muốn xuống đất.
"Anh thương em nên mới không cho em học."
Anh đặt cô lên giường, lấy ra một bình nước nóng mới đổ, quấn vào một chiếc khăn rồi đặt lên bụng cô.
Cô ngoắc tay nói: “Cho em một cuốn sách.”
Bạc Đình trực tiếp tắt đèn, không làm theo ý cô.
Anh ôm cô vào lòng, bắt đầu phân tích cho cô: "Thanh Ca, hiện tại phần lớn mọi người đều đang vừa học vừa làm. Người học tập chăm chỉ như em không có nhiều đâu, em không cần lo lắng."
“Có lý.” Cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Em yên tâm đi, người anh nhìn trúng sao có thể không giỏi cho được."
Cô nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Anh Đình, có phải em không có xứng chức? Anh luôn là người giặt giũ và nấu ăn cho em."
"Thanh Ca rất xứng chức, anh nguyện ý chăm sóc em."
“Ngày mai em sẽ làm món ngon cho anh ăn.”
"Được."
Ngày hôm sau.
Ngay khi Thẩm Thanh Ca tỉnh dậy, cô phát hiện ra người bên cạnh đã biến mất.
Bình thường khi đi học Bạc Đình thường dậy rất sớm và làm bánh bao, cháo và những món tương tự theo nhiều cách khác nhau cho cô.
Cô cũng muốn làm một bữa sáng mới lạ cho Bạc Đình, nhưng anh không cho cô cơ hội.
Nước đã được đổ vào chậu rửa mặt và cốc đựng sẵn bàn chải đánh răng.
Sau khi rửa mặt sạch, cô lấy ra một ít kem dưỡng.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca nhỏ đến mức cô thậm chí không thể bôi hết kem, dù đã bôi trên mặt và lên tay.
"Anh Đình! Anh lại đây một lát."
Bạc Đình vội vàng từ trong bếp đi ra, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Kem dưỡng da còn dư nhiều quá.” Vừa nói cô vừa kiễng chân lên, bôi phần kem thừa lên mặt anh.
Mùi kem thơm ngào ngạt làm anh không biết phải làm sao.
"Cái này là cho phụ nữ sài, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh bôi cái này để làm gì?" Bạc Đình bất lực hỏi.
"Ai nói chỉ có phụ nữ mới bôi được? Cái này là để bảo vệ làn da! Anh Đình đẹp trai như vậy, bảo dưỡng một chút có làm sao đâu?"
Bạc Đình nghĩ cũng có lý.
Cô gái nhỏ này rất thích nhất khuôn mặt của anh, anh không thể hủy hoại đi ưu điểm này được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận