Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 220 -




“Được, anh thề, sau này anh sẽ lái xe thật tốt.” Anh nửa có lệ nói rồi xoa đầu cô.
Ngày thường Tiểu Thanh Ca trông rất thông minh, nhưng tại sao đôi khi cô lại trông giống như một đứa trẻ?
Cô cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Thẩm Thanh Ca làm một chiếc thắt lưng bằng máy may và quyết định làm phần còn lại vào ngày mai.
Cô lấy bài tập của từng môn học ra và lên kế hoạch ít nhất mỗi ngày phải coi được năm trang.
Cô đã chăm sóc mẹ một thời gian, cô đã không đọc một cuốn sách nào trong nửa tháng.
Bây giờ Bạc Đình đã ở nhà, có anh chăm sóc, cô có thể tiết kiệm nhiều thời gian hơn cho việc đọc sách, vì vậy cô nên nắm chặt thời gian.
Bạc Đình ngồi ở bên cạnh đang lặng lẽ sửa máy, thỉnh thoảng rót cho cô một ly nước hoặc gọt một quả táo cho cô ăn.
Nhìn đồng hồ báo thức đã gần mười một giờ, anh không dám thúc giục, cũng không dám đi ngủ trước.
Học tập là một công việc tốn nhiều thời gian và chất xám, anh không thể chậm trễ cô.
“Anh buồn ngủ thì đi ngủ đi.” Thẩm Thanh Ca chọc vào eo anh.
“Anh bồi em.” Bạc Đình nghiêng đầu nhìn cô.
Cô lắc đầu, "Ngày mai anh còn phải làm bữa sáng cho em, ngủ muộn sẽ không dậy được."
Anh đành phải đi ngủ trước, "Em cũng ngủ sớm đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức lực."
“11 giờ rưỡi em sẽ đu ngủ, em coi lại những câu hỏi sai." Cô rất có kỷ luật và có thời gian biểu.
Cô chép lại một trang làm sai đề toán học, dùng bút đỏ đánh dấu nguyên nhân mắc lỗi và những kiến ​​thức mình chưa biết, sau đó tắt đèn leo lên giường.
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nằm bên cạnh Bạc Đình, đầu vùi vào ngực anh.
Trên người anh có mùi xà phòng thoang thoảng, mùi rất dễ chịu.
Có một cảm giác như nhà!
“Em là một con chó con sao? Em ngửi cái gì?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Cô cảm thấy chột dạ và xấu hổ khi bị bắt quả tang, "…...Trên người anh có mùi thơm."
“Em không cảm thấy anh hôi thối sao?" Bạc Đình đột nhiên lấy lại tinh thần, cao giọng nói.
Anh lùi lại để giữ khoảng cách với cô.
Trời nóng nực nên anh đổ mồ hôi một chút.
Anh không thể để Tiểu Thanh Ca ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, thật vất vả Tiểu Thanh Ca mới thích khuôn mặt của anh, anh không thể để mồ hôi hủy hoại được.
“Không có.” Cô ngáp một cái, vừa buồn ngủ vừa buồn cười.
“Đừng gạt anh, cũng đừng miễn cưỡng chính mình, anh đi tắm……”
Thẩm Thanh Ca đứng dậy, nắm lấy áo của anh và ngại ngùng nói: "Vừa rồi em thấy mùi trên người anh rất dễ ngửi nên em ngửi, người anh Đình rất thơm."
“Thật sao?” Anh bóp eo cô.
Cô hôn lên má anh, "Anh nghĩ sao?"
Tim anh đập nhanh hơn khi bị cô trêu chọc, anh nhéo eo cô, vừa định nằm lên người cô thì bị cô nhéo một cái vào ngực anh.
“Đã quá muộn, ngày mai sẽ không dậy nổi."
“Anh sẽ làm nhanh.”
Cô liền biết anh sẽ giống như chó con quấn lấy không bỏ.
Bàn tay nhỏ bé không khách khí hất bàn tay to của anh ra, cô hỏi: "Nhanh thế nào? Năm phút? Một phút?"
Bạc Đình cười khuẩy.
Năm phút? Một phút?
Có thể sao sao?
Anh lại không bị thận hư!
“Mau buông em ra! Em đổ mồ hôi khắp người rồi đây này." Cô đẩy anh ra rồi lại nằm xuống.
Bạc Đình bám lấy cô, ôm cô: "Anh không chê em, Thanh Ca rất thơm."
Cô không nhịn được cười, cảm thấy mình đang đắm chìm trong bong bóng tình yêu màu hồng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca đi đến văn phòng ủy ban thôn để xử lý thông tin của phụ nữ.
Triệu Thiết Cương giữ khuôn mặt tươi cười và hỏi: "Này, đồng chí Thẩm Thanh Ca, bây giờ cô có rảnh không? Những con heo đó……”
Cô nói một cách thờ ơ: "Tôi cũng không thể chữa bệnh miễn phí cho heo đúng không? Thuê bác sĩ thú y cũng tốn tiền mà đúng không?"
Nói đến tiền, sắc mặt Triệu Thiết Cương lập tức thay đổi.
Ông ta ở trong lòng mắng Thẩm Kiều Kiều cả trăm lần, sau đó lấy từ trong túi ra một đồng tiền.
“Như vậy đủ rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Ca nhận tiền, đi đến bên đường cúi xuống hái một vài quả ớt đỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận