Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 380 -




“Anh đừng tức giận! Chồng em mới không ăn cơm mềm đâu.” Cô đem linh chi tùy tiện dùng vải bố bọc lại rồi ném vào rổ xe.
Bạc Đình áp xuống phẫn nộ, thanh âm nhu hòa nói, “Vậy em cho anh nhiều thêm chút tiền tiêu vặt đi.”
Cô nhỏ giọng lải nhải: “Mới không……”
Khi tới địa điểm thi ở trong thành, biển người tấp nập.
Nhỏ nhất là 18 tuổi, lớn nhất là ba bốn mươi tuổi đều chen chúc ở trước cổng trường, chờ mở cửa.
Thẩm Thanh Ca gặp thật nhiều người quen.
Cổ Tiểu Liên, Chu Hiểu Thiên bọn họ đều ở.
“Thanh Ca, lớp chúng ta cái kia Thuận Tử vốn dĩ cũng có thể tới thi đại học, nhưng chú của cậu ta tìm cho cậu ta một công việc khuân vác trong thành, một tháng 15 đồng tiền. Cho nên cậu ta trực tiếp vào xưởng làm.” Giọng điệu của Cổ Tiểu Liên cũng không biết là hâm mộ vẫn là tiếc nuối.
Thẩm Thanh Ca thực đáng tiếc cho Thuận Tử, nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng và chúc phúc.
Hiện tại giá trị của sinh viên hoàn toàn bất đồng với đời sau, lúc này sinh viên tốt nghiệp là có thể được quốc gia phân phối công tác.
Này không phải tốt hơn khuân vác một trăm lần sao?
Thực mau, chủ nhiệm trường học liền mở ra cửa sắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, sở hữu học sinh mãnh liệt chen chúc nhau vào trường học, nối đuôi nhau bước vào, Bạc Đình lại đứng bất động tại chỗ.
“Em vào nhanh đi, anh ở đây chờ em." Bạc Đình xoa đầu cô.
Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu, làm như cô và Bạc Đình là người thuộc 2 thế giới vậy.
Cổ Tiểu Liên cùng mấy người đồng học ở bên trong cánh cửa thúc giục nói: “Thanh Ca, nhanh vào đây đi!”
Cô lắc đầu, “Tôi và chồng tôi cùng nhau vào!”
Nói xong, cô liền lôi kéo tay Bạc Đình, kéo anh đi vào cửa.
“Chúng ta cùng đi xem trường thi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình dường như cười như không cười, anh và cô mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi vào trường học.
Gió lạnh thấu xương, trái tim hai người lại nóng bỏng tựa sát vào nhau.
“Anh không có yếu ớt như em nghĩ.” Bạc Đình nhẹ giọng nói.
Cô nhìn anh một cái, “Vậy anh Đình, anh có hối hận khi không đi học hay không?”
"Trước khi cưới em, anh hối hận vì ban đầu không có vào xưởng, không có một công việc tốt. Nhưng anh chưa từng hối hận khi không có đi học.“ Bạc Đình kiên định nói.
Cô kỳ quái nhìn anh, “Vì sao?”
“Bởi vì nếu đi học, khẳng định anh sẽ vào trường đại học thành phố Thượng Hải, như vậy liền không thể gặp được em.” Bạc Đình tự nhiên nói.
Cô méo miệng, tưởng nói một câu Bạc Đình đang làm ra vẻ, nhưng sự thật chính là như thế.
Thứ nhất, Bạc Đình rất thông minh, học tập khẳng định không kém. Thứ hai, Bạc Đình là thiếu gia nhà họ Bạc, có rất nhiều người đề cử.
Anh sao có thể không thi đậu được?
“Thanh Ca, sắp vào khu dạy học rồi, em buông tay anh ra đi.” Bạc Đình không được tự nhiên lắc lắc tay nhỏ của cô.
Nhưng tay nhỏ lại như dây đằng, gắt gao buộc chặt tay anh.
“Không sao.” Cô cầm thật chặt.
Bạc Đình đành phải để cho cô nắm lấy.
Bọn họ vào khu dạy học, một người đàn ông ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mang mắt kính, mặt chữ điền chắp tay sau lưng đi tới.
Thoạt nhìn tính tình của người đàn ông này thật không tốt.
Đôi mắt của anh ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đan vào nhau, “Cô gái nhỏ này, cô cùng anh trai của mình cùng nhau tới xem trường thi à.”
Mặt Bạc Đình nháy mắt đen lại.
Thẩm Thanh Ca phụt cười, “Đúng vậy!”
“Mau lên lầu đi.”
Hai người lên lầu, phát hiện phòng thi Thẩm Thanh Ca ở cuối hành lang.
Cửa phòng học đang mở ra, nhưng bị ngăn cản bởi giấy niêm phong, không cho phép người tiến vào.
Xuyên thấu qua cửa lớn có thể đếm ra được vị trí của Thẩm Thanh Ca là bàn đầu tiên kế cửa sổ.
Mấy người học sinh chỉ vào vị trí của Thẩm Thanh Ca nói: “Vị trí kia xui xẻo nhất!”
“May mắn chúng ta không ngồi chỗ đó!”
Bạc Đình không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng anh không nói chuyện, nhưng Thẩm Thanh Ca lập tức liền đoán ra suy nghĩ của anh.
“Không sao, em lại không gian lận, em ngồi trên bục giảng đều được.” Cô giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận