Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 645 -




Sau khi thư ký chuẩn bị xong hồ sơ, bà cụ Đồng đích thân in dấu tay.
“Các người mau tiến hành đi! Ha ha!” Bà cụ Đồng thúc giục.
Thẩm phán gật đầu, lập tức kêu người đi chuẩn bị.
Thẩm Thanh Ca nhịn cười, kéo Bạc Đình đi ra ngoài.
“Anh chờ xem.” Cô ranh mãnh nói với Bạc Đình.
Bạc Đình giống như đã đoán ra, vẻ mặt trở nên khôi hài.
Hai người vừa đi đến cổng lớn thì nghe thấy tiếng hét từ bên trong truyền ra.
A------
“Không, người già yếu như tôi làm sao có tiền để trả?”
“Mẹ nó, 30.000 đồng tiền! Các người đem chúng tôi đi bán cũng không được 30.000 đồng tiền đâu.”
Thẩm Thanh Ca bật cười.
Hai người kia ngốc như vậy mà muốn gây sự với cô sao.
Ra khỏi tòa án, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca vừa về đến nhà liền thấy A Long đến.
“Đại ca, chị dâu, hai người không có chuyện gì chứ?” A Long quan tâm hỏi.
Trong tâm trí của bọn họ, tòa án chính là cánh cửa cuối cùng dẫn đến nhà giam.
“Nếu có chuyện thì còn thấy tôi ở đây à?” Bạc Đình hỏi lại.
A Long tặc lưỡi, “Có cần em chuẩn bị lò than cho anh không? Bước qua lò than có thể xua đuổi vận rủi.”
Thẩm Thanh Ca cười nói, “Chúng tôi vốn là không có bị thưa kiện, vài ba câu là giải quyết xong rồi! Chỉ là đám người Tôn Lâm đột nhiên gánh trên lưng khoản nợ 30.000 đồng tiền thôi.”
A Long không biết rõ sự tình, giơ ngón tay cái với Thẩm Thanh Ca, “Chị dâu học đại học rồi cũng khác đi nha.”
Bạc Đình cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại có chút buồn bã.
Anh cũng phải nỗ lực hơn nữa, nếu không sẽ bị Thẩm Thanh Ca bỏ lại phía sau.
Bạc Đình không nói chuyện với A Long mà vào phòng ngủ đọc sách.
“Đại ca, anh giả làm người trí thức à, đọc sách gì thế?” A Long trêu chọc.
“Cút! Cậu mới là giả tri thức, anh mày vốn là người trí thức.” Bạc Đình gào lên.
A Long cười vui vẻ.
“Anh Đình dạo này rất chăm chỉ đọc sách, đã đọc được vài cuốn rồi! Anh ấy rất giỏi.” Thẩm Thanh Ca chân thành khen ngợi anh.
“Không phải chứ…” A Long không tin.
Thẩm Thanh Ca tự hào mà khoe khoang ra: “Cho nên anh Đình có thể kiếm tiền từ thị trường chứng khoán ở Cảng Thành đó! Lần đó các cậu có kiếm được tiền không?”
“Kiếm cái gì chứ? Em lỗ to đó! Toàn bộ số tiền dành dụm lấy vợ đều thua trong tay Hoàng Tam rồi!” A Long cực kỳ phẫn nộ.
Vì vậy anh ta bước vào phòng ngủ, nịnh bợ rót trà và đấm vai cho Bạc Đình.
“Cút ra ngoài!” Bạc Đình mắng.
A Long nịnh nọt cười, “Hê hê hê, đại ca, anh cho em mượn sách xem với được không? Em cũng muốn kiếm tiền.”
Bạc Đình không có chút tình cảm nói: “Không cho mượn.”
Sách của anh đa số đều là Thẩm Thanh Ca mượn từ thư viện về, anh không đành lòng cho người khác mượn.
“Đại ca! Xin anh đó, giúp em kiếm lại chút đỉnh đi.”
Bạc Đình ghét bỏ anh ta ồn ào, tùy tiện lấy một cuốn sách cũ nát đưa cho anh ta, “Xem cái này trước đi.”
“Được được.” A Long vui vẻ rời đi.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy hôm nay anh thật dễ nói chuyện, cô ngồi xuống cạnh anh, nghiêm mặt hỏi: “Anh Đình, anh đưa cho cậu ấy cuốn nào vậy?”
“Truyện tranh.”
Cô bật cười, cuốn sách này quả thật rất phù hợp với A Long.
Thẩm Thanh Ca cũng lấy ra bài tập Tiếng Anh định làm, thì bóng dáng Tam Thuận xuất hiện ở cửa nhà.
Thẩm Thanh Ca đứng dậy bước ra ngoài, nhiệt tình chào hỏi, “Anh Tam Thuận, sao anh lại đứng ở cửa không nói gì?”
“Em dâu! Heo anh nuôi có vấn đề rồi! Chúng nó gần đây ăn rất ít, nghe người ta nói là bị bệnh rồi…” Tam Thuận gãi đầu.
Thẩm Thanh Ca theo quy tắc thương thì thương cho trót, quyết định cùng Tam Thuận ra ngoại ô xem thử.
Cô nói với Bạc Đình một tiếng rồi cùng Tam Thuận ra ngoại ô.
Thế nhưng Bạc Đình đóng sách lại đi theo.
“Anh đi cùng với em!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận