Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 648 -




Thẩm Thanh Ca nheo mắt, "Cô không chê, tôi chê! Hơn nữa, cô có gì để chia cho tôi ăn không? Tôi cũng không muốn bụng đói..”
Đồ ngu này tưởng rằng bọn họ có quan hệ rất tốt sao?
"Cô gái như cô sao có thể ăn nhiều như vậy được? Tôi chỉ ăn một chút mà thôi." Bạch Tuyết tức giận nói.
Rất nhiều nam sinh nghe thấy thanh âm đều tiến tới, nhìn thấy hộp cơm đầy đủ của Thẩm Thanh không khỏi bật cười.
"Chậc, cô ăn nhiều quá!"
"Không phải con gái đều ăn rất ít sao? Tại sao Thẩm Thanh Ca lại ăn nhiều như vậy? Ha ha..."
Thẩm Thanh Ca khẽ mỉm cười, "Tôi chính là ăn nhiều đấy! Hơn nữa ăn thế nào cũng không mập! Cô ăn ít như vậy nhưng sao thân hình lại mập mạp như vậy?"
Nhiều cô gái bày tỏ sự ghen tị với Thẩm Thanh Ca. Thân hình của Thẩm Thanh Ca công nhận là đẹp thật!
“Tôi…” Mặt của Bạch Tuyết đỏ bừng.
"Đó cũng là vì tốt cho cô, cô nên giảm cân đi." Cô hếch cằm lên.
Bạch Tuyết vô cùng uất ức: “Thanh Ca, gia đình tôi khó khăn lắm, tôi chỉ xin cô một miếng cơm thôi, phải đến mức này sao?”
“Gia đình cô khó khăn thì tôi phải cho cô cơm sao? Tôi không cho là tôi sai sao? Tôi nghĩ cô cũng học đại học rồi, tại sao lại nói chuyện như một kẻ chậm phát triển như vậy chứ? ” Thẩm Thanh Ca dùng những từ ngữ khó nghe để mỉa mai.
Loại con gái tự cho mình là đúng này, cô đấm một cái!
"Đủ rồi! Không ăn thì không ăn. Tôi coi cô là bạn nên mới hỏi cô! Cô không cho còn luôn cằn nhằn." Bạch Tuyết tức giận ngược lại, cô ta cầm hộp cơm đi chỗ khác.
Rất nhiều người nhìn Bạch Tuyết với ánh mắt khinh thường.
Lúc này Tuyết Lị cầm mấy lát bánh mì tới: "Ai không đủ cơm ăn? Ở đây tôi còn có bánh mì."
Mấy người bạn cùng lớp kéo đến, Bạch Tuyết cũng đi lấy một miếng bánh mì.
Vừa ăn, cô ta vừa nói: "Cô Tuyết Lị, cô tốt quá! Không giống một số người keo kiệt, miệng còn độc ác…”
“Haha, vậy sao?" Tuyết Lị liếc nhìn Thẩm Thanh Ca.
Mọi người đều biết tính nết của Bạch Tuyết, rất coi thường cô ta.
Thẩm Thanh Ca cầm lấy hộp cơm chuẩn bị tìm một nơi khác ăn. Nhìn thấy Tuyết Lị, cô không có khẩu vị ăn.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm với chính mình: "Một kẻ ăn xin muốn xin cơm, mới có loại suy nghĩ này."
“..." Bạch Tuyết vô cùng tức giận.
Nhưng Thẩm Thanh Ca không nhắc tên cô ta, nếu cô ta bắt chuyện, chẳng phải cô ta là một kẻ ăn xin sao?
Thẩm Thanh Ca đã đi đến một con suối nhỏ đối diện khu rừng, cô đang định ăn, phía sau có một người đàn ông chậm rãi đi tới.
"Cứu..."
Thẩm Thanh Ca nghe thấy tiếng động muốn chạy nhưng người đàn ông đó nhanh chống dùng khăn tay bịt miệng và mũi của Thẩm Thanh Ca.
Cô bất tỉnh ngay lập tức.
"Có phải Thẩm Thanh Ca kêu cứu không?” Có mấy bạn nam đối diện con suối nhỏ lo lắng hỏi.
“Tôi cũng nghe thấy!”
Tuyết Lị nhẹ nhàng nói: “Các cậu có nghe nhầm không? Hơn nữa, trên ngọn núi này không có thú dữ hay rắn, Thẩm Thanh Ca có thể đã gặp phải côn trùng."
“Hahahaha..." Mọi người bật cười.
Khi Triệu Tiểu Tĩnh quay lại, cô ấy rất lo lắng và đi sang bên kia suối kiểm tra.
Chỉ thấy hộp cơm của Thẩm Thanh Ca nằm dưới đất, cô ấy lập tức đi báo cáo tình hình với giáo viên.
Mười mấy giáo viên và học sinh bắt đầu tìm kiếm Thẩm Thanh Ca.
Ở phía bên kia, Thẩm Thanh Ca bị một người đàn ông từ con đường nhỏ kéo xuống núi.
Khi cô tỉnh dậy, đôi mắt cô tối sầm, bên tai chỉ có âm thanh của tiếng xe rung lắc khi chạy, âm thanh rất lớn.
Cơ bản có thể xác định, cô đã bị nhốt trong xe tải.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Thẩm Thanh Ca hết lớn.
Nhưng xe vẫn không dừng lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Một người đàn ông lực lưỡng mở thùng hàng, bắt chéo hai tay cô sau lưng, bắt cô đi ra ngoài.
Trước mặt là một vùng nông thôn lạc hậu, người trong thôn ăn mặc rách rưới, trên người đầy vết may vá.
Cảnh tượng này giống như đang mơ về ba năm trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận