Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 933 -




Hiện tại, kéo lê thân thể này, cô cũng xấu hổ để mọi người nhìn thấy.
May mắn thay, cô biết Bạc Đình sẽ không chê cô.
Thẩm Thanh Ca lấy ra kem dưỡng da tay từ trong không gian, bóp một lượng lớn và thoa đều lên tay cô.
Chăm sóc toàn thân xong, cô chọn một chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu hồng nhạt trong không gian ra và thay vào.
Không còn cách nào, quần áo của cô mang tới đều quá cũ quá quê mùa rồi! Cô không có mặt mũi mặc nó trước mặt Bạc Đình.
Cô mở cửa phòng tắm, trùng hợp Bạc Đình đang đứng trước tủ quần áo để thay bộ đồ ngủ.
Bạc Đình nhìn cô, làn da trắng nõn ẩm ướt, trên cổ có vài giọt nước, giống như hoa dâm bụt, đột nhiên hai gò má vốn đã bị đóng băng hàng ngàn năm của anh trở nên đỏ bừng.
"... Anh lấy đồ ngủ." Trái cổ của anh lăn lên lăn xuống một cách gợi cảm.
Cô mỉm cười, hiếm khi thấy Bạc Đình ngượng ngùng như vậy.
Bạc Đình ép mình phải nhìn đi nơi khác, mặc bộ đồ ngủ vào rồi đi về phía cửa.
Thẩm Thanh Ca chỉ vào phòng tắm nói: “Em tắm xong rồi, anh có thể dùng rồi.”
“… Ừm.” Anh chầm chậm xoay người rồi bước vào.
Sau khi anh đóng cửa lại, Thẩm Thanh Ca khoanh tay, cau mày.
Tại sao Bạc Đình lại xa lánh cô như vậy?
Cô phải nhanh chóng tóm lấy anh!
Thẩm Thanh Ca ngồi trên ghế sofa, tùy ý nhặt một tờ báo cũ mà anh đã đọc, cô tìm kiếm quảng cáo tuyển dụng ở khoảng trống giữa các trang cuối cùng.
Cô đọc một số báo cũ, toàn là về những nhà nghỉ đang tìm quản lý hoặc nhà xưởng đang tìm tài xế linh tinh, còn có nhân viên trang trí, nhân viên bảo trì...
Cũng có những công ty đang tìm nhân viên, nhưng họ đang tìm sinh viên cao đẳng hoặc đại học.
Cô hiện tại không phải là sinh viên tốt nghiệp ở Đại học Kinh Hải mà là một sinh viên tốt nghiệp giáo dục người lớn tự thi, mức độ chấp nhận của xã hội không cao.
Đúng lúc đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Bạc Đình bước ra trong bộ đồ ngủ màu xám trơn, thân hình anh cao ráo, đẹp trai rạng ngời.
“Anh Đình.” Cô ngọt ngào gọi.
Bạc Đình cảm thấy trái tim mình bị va chạm mạnh và biến thành một vũng nước.
Đường nét trên khuôn mặt anh dịu đi, đi về phía cô: "Em đang nhìn gì thế?"
"Em muốn đổi công việc! Em không muốn bị những người trong gia đình mình tìm thấy." Cô giải thích.
“Người nhà của em, anh giúp em xử lý.” Trong mắt Bạc Đình hiện lên một tia lạnh lẽo.
Cô lắc đầu, "Anh có thể xử lý bằng cách nào? Giết họ? Đưa tiền cho họ? Nếu anh đưa tiền cho họ thì thôi đi, họ sẽ không biết đủ."
Vẻ mặt của Bạc Đình lạnh lùng nói, "Anh có cách."
"Cảm ơn anh Đình." Cô ngọt ngào nói.
Nhưng mà chuyện tìm việc làm, cô vẫn không từ bỏ.
Dù không có trình độ học vấn nhưng trong đầu cô vẫn có sẵn kiến ​​thức và kỹ năng nói tiếng Anh, những kỹ năng này không thể lãng phí được.
"Ngày mai anh sẽ sắp xếp người xử lý, ngủ ngon." Bạc Đình cố gắng làm ra biểu cảm dịu dàng rồi quay người đi.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo của anh, cô ngước lên nhìn anh, có chút xấu hổ nói: “Hay là, ngủ chung đi?”
Anh chớp mắt, mặc dù anh đã quen với việc nhìn thấy mọi mưu mô ở trên thương trường và nhìn thấy đủ loại phụ nữ, nhưng chỉ một câu nói của cô đã chọc anh mặt đỏ tai hồng.
"Em đừng trêu chọc anh." Anh mạnh mẽ rút tay lại.
“Em nghiêm túc đấy.” Cô mím môi và hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
Bạc Đình im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp nói, "Em chắc chắn chứ?"
Cô gật đầu, "Dù sao cũng phải kết hôn..."
Cuối cùng, lý trí của Bạc Đình đã bị đánh bại.
Biết rõ làm như vậy là không đúng, không có lợi đến danh tiếng của cô, không có lợi cho trong sạch của cô, quan trọng nhất là sẽ làm tổn hại đến hình ảnh một quý ông mà anh đã dày công vun đắp trước mặt cô mấy năm qua.
Nhưng, anh đã đồng ý để cô vào sống chung nhà.
Anh còn có hình tượng gì?
Có gì phải giả vờ làm người tốt?
Chưa đến chín giờ, hai người đắp chăn rồi nằm trên giường.
Nệm lò xo rất mềm mại, nhưng thân thể Bạc Đình lại cứng ngắc, động cũng không dám động.
Thẩm Thanh Ca cũng cảm thấy rất khó chịu, khi hai người đang phân chia ranh giới như vậy.
Cô đưa tay ra, đan tay vào tay Bạc Đình “Anh Đình, lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi.”
“Vậy sao…” Anh rút tay lại lau vào bộ đồ ngủ.
Thẩm Thanh Ca bật cười, tại sao anh lại hành động như một nhà sư nhìn thấy một nữ yêu quái vậy?
Còn sợ hãi cô như vậy?
Cô nghiêng người về phía anh, Bạc Đình di chuyển cơ thể về phía giường.
Chỉ cần Thẩm Thanh Ca đến gần hơn một ít, anh sẽ lùi ra xa hơn một ít.
Hết lần này đến lần khác, điều này khiến cô cảm thấy bực bội.
Ngay khi Bạc Đình sắp bị cô ép rớt xuống giường, cô liền tức giận nói: “Chạy cái gì mà chạy? Em sẽ ăn anh sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận