Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 735 -




Sau khi Hoàng Tam và A Long dọn đồ đạc vào sân, Thẩm Thanh Ca mời bọn họ ngồi uống trà.
“Bạc Đình đâu rồi?” Cô nhìn quanh tìm kiếm.
Bình thường lúc này anh đang ở trong bếp nấu bữa tối, nhưng gần đây anh luôn vắng nhà.
A Long ho khan nói: “Chị dâu, gần đây đại ca bận việc, nghe nói ngày mai anh ấy chuẩn bị đi về phía Nam một chuyến.”
Cô im lặng một lúc mới hỏi: “Bạc Đình đang thiếu tiền à?”
Hoàng Tam và A Long nhìn nhau.
"Mọi người nói cho tôi biết đi, tôi tin anh Đình, tôi biết anh ấy sẽ không làm bậy."
Hoàng Tam chớp mắt, "Đại ca không phải là thiếu tiền, mà là rất thiếu tiền! Anh ấy định mở công ty chứng khoán gì đó, môi trường hiện tại về cơ bản là không phù hợp…”
A Long giải thích: “Đại ca đang nghĩ cách làm gì cái gì ấy nhỉ … à đăng ký! Gần đây đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ.”
“À.” Khoảng thời gian này cô bận mở tiệm cơm nên không để ý đến Bạc Đình.
“Chị dâu, hay là chị khuyên anh Đình một chút, qua vài năm nữa hãy làm?” A Long rụt rè hỏi.
Cô mỉm cười nói: "Tôi tin anh Đình, anh ấy muốn lăn lộn thì cứ lăn lộn. Cùng lắm thì tôi nuôi anh ấy.”
“Haizz…” Bọn họ đồng thanh thở dài.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị đi ngủ, Bạc Đình mới về nhà.
Trên người thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu, có chút ngột ngạt.
“Anh về muộn quá, em ăn gì chưa?” Bạc Đình tựa người vào cửa phòng ngủ hỏi.
Cô nhào vào lòng anh, “Em cũng không phải là đồ ngốc! Anh nghĩ em không biết nấu ăn à."
Anh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh đi tắm đã.”
Thẩm Thanh Ca ngồi trên giường chờ đợi rất lâu Bạc Đình mãi mới quay lại.
“Gần đây anh có việc phải làm, có thể ngày mai anh sẽ đi về phía Nam một chuyến." Bạc Đình ngồi ở mép giường.
Cô nắm tay anh nói: “Anh Đình, nếu anh thiếu tiền, em có thể bán hết nhà cửa trong huyện thành!”
“Không cần… Hiện tại thiếu khá nhiều.” Giọng điệu của anh rất ôn hòa.
Cô đề nghị: “Vậy anh có thể… nhờ nhà họ Bạc giúp đỡ?”
Bạc Đình thở dài, “Thanh Ca, em biết đấy, anh không muốn dựa dẫm vào nhà họ Bạc.”
Cô muốn nói chuyện nữa, nhưng Bạc Đình đã trực tiếp nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Thanh Ca rất không cam tâm!
Ở đời trước cô đã đọc nhật ký của Bạc Đình, cô chắc chắn sẽ nghĩ ra được biện pháp.
“Em mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng rồi ôm cô.
Toàn thân cô mềm mại và thơm tho, khiến người ta muốn bắt nạt.
Bàn tay của Bạc Đình vuốt ve khắp cơ thể cô.
"Anh Đình, anh đừng làm loạn, em đang giúp anh tìm cách.” Cô nắm lấy tay anh.
Anh rút tay ra: “Em cứ nghĩ đi.”
Cô suy nghĩ một chút, “Có thể nhờ Cố Quyết giúp đỡ được không?”
“Hừ, anh ta thì giúp được gì…” Bạc Đình cười lạnh.
Cô luôn cảm thấy Bạc Đình có rất nhiều nguồn tin, nhất định còn có những nguồn tin mà chưa ai nghĩ tới.
Hoắc Hồng Thần?
Không, Hoắc Hồng Thần không có quan hệ thân thiết với Bạc Đình, cho nên ông ta sẽ không giúp đỡ.
“Anh Đình, danh thiếp của Tống Nho!” Trong chớp mắt, hình ảnh một người hiện lên trong tâm trí cô.
Thẩm Thanh Ca phấn khích đến mức vỗ mạnh vào ngực anh.
Bạc Đình suy nghĩ vài giây trước khi nhớ ra Tống Nho là ai.
Đó là ông già giàu có mà anh gặp ở Thành phố Hoa Hải.
Nhưng anh hoàn toàn không có liên lạc gì với ông ta, ông ta dựa vào đâu lại phải giúp anh?
”Trông ông ta lớn tuổi như vậy, ít nhất cũng phải tám mươi rồi nhỉ? Không biết ông ta còn sống hay không nữa." Bạc Đình không vui mà nói.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh, cô bước ra khỏi giường, bật đèn và tìm kiếm danh thiếp trong phòng ngủ.
Anh nhìn cô nhảy lên nhảy xuống, lăn qua lộn lại, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Mặc dù Thanh Ca không biết gì về chứng khoán, nhưng luôn đặt chuyện của anh lên hàng đầu.
”Ồ, đã lâu rồi, danh thiếp em để ở đâu ấy nhỉ?"
Cô lục lọi trong vali và ngăn kéo rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy nó trong chiếc hộp nhỏ đựng tiền tiết kiệm.
Cô giơ lên trong sự phấn khích, như thể đã đào được một kho báu. “Anh nhìn xem!”
“Thanh Ca, anh không có quan hệ gì với ông ta, ông ta sẽ không giúp anh đâu.” Bạc Đình buồn bực xoa xoa tóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận