Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 601 -




Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca đặt ấm trà ở trong một hộp gỗ.
“Món quà này của chúng ta tuy rằng hơi xấu, nhưng chắc chắn rất quý nhất.” Cô ngước đầu lên.
Bạc Đình rất khó hiểu, anh lẩm bẩm nói: “Cũng không biết đã qua tay bao người, một cái ấm trà hư có cái gì tốt?”
Cô ôm eo anh từ phía sau, “Sau này em trở nên giàu có, anh sẽ hiểu.”
Khóe miệng của anh giơ lên, “Nếu là em trở nên giàu có, có thể có mới nới cũ, đạp anh đi hay không?”
“Anh nhìn em thích đồ cổ như vậy cũng nên hiểu, người như em thích đồ cũ.” Cô nửa đùa nửa thật nói.
“Sao anh lại cũ?” Bạc Đình rất bất mãn, xoay người ôm cô theo kiểu công chúa đi vào phòng ngủ.
Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ.
Sau kỳ nghỉ, trường học chuẩn bị tiến vào thời gian thi.
Cũng sắp đến tết, nhiệm vụ mua hàng tết linh tinh liền dừng ở trên đầu Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca và Triệu Tiểu Tĩnh ở phòng học trống ôn tập mấy điểm quan trọng để kiểm tra.
“Thanh Ca, cậu nói cậu ôn tập có ích sao? Nếu là Tuyết Lị cố ý để cho cậu bị rớt tín chỉ thì làm sao bây giờ?” Triệu Tiểu Tĩnh lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Ca suy đoán Tuyết Lị không có can đảm này.
Tuy rằng hiện tại cô ta vẫn là người phụ nữ giàu có, nhưng cô ta hiểu rõ đạo lý miệng ăn núi lở.
Lập tức cô ta liền có thể tìm được công việc tốt nhất ở thành phố Thượng Hải.
“Tuyết Lị thật là buồn cười, đã là phụ nữ từng ly hôn, còn không tự nhận thức được bản thân, còn tranh người đàn ông của cậu.” Triệu Tiểu Tĩnh vừa viết chính tả vừa nói.
Đột nhiên, một bóng ma dừng ở trên đỉnh đầu của hai người.
Ngẩng đầu nhìn, Tuyết Lị lộ ra nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Tĩnh.
“Triệu Tiểu Tĩnh, cô kỳ thị phụ nữ từng ly hôn sao?”
Trái tim của Triệu Tiểu Tĩnh hoảng sợ tới mức muốn bay ra, cô ấy khụ khụ bình tĩnh nói: “Tôi chỉ kỳ thị người phụ nữ phá hư gia đình người khác thôi.”
Lời này rõ ràng là đang nói Tuyết Lị.
Cô ta nổi giận cũng không được, không nổi giận cũng không được.
“Mình đi trước.” Triệu Tiểu Tĩnh thu dọn sách vở, liền đi ra.
Tuyết Lị đi thẳng vào vấn đề, “Thẩm Thanh Ca, về sau tôi sẽ không cố ý cho cô điểm thấp. Không chỉ có như thế, tôi còn hy vọng cô tốt nhất được điểm tối đa, như vậy sang năm cô liền đạt được suất đi du học nước ngoài.”
“Sau đó cô sẽ có cơ hội?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Không có phụ nữ thì đàn ông đều rất cô đơn! Cô đi nước ngoài lại không thể mang theo Bạc Đình, lại không sinh con cho anh ấy, tôi có tin tưởng sẽ dành được trái tim của Bạc Đình!” Tuyết Lị cười nói.
Hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ!
Thẩm Thanh Ca vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Thứ nhất, tôi tin tưởng Bạc Đình. Thứ hai, làm cô thất vọng rồi, tôi không chuẩn bị đi nước ngoài.”
“Cô cứ giả vờ đi! Không có người sẽ chống lại được sự mê hoặc khi được đi nước ngoài, hai năm đổi được cả đời giàu sang danh giá!” Tuyết Lị ôm cánh tay nói.
Thẩm Thanh Ca nhìn cô ta cười châm chọc, không giải thích thêm gì cả.
Sau khi cô rời đi phòng học, ánh mắt của Tuyết Lị buồn bã.
Không lẽ Thẩm Thanh Ca này sẽ thật sự không đi nước ngoài sao?
Sao cô lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy?
Sau khi Thẩm Thanh Ca rời khỏi phòng học, cô liền nhìn thấy Bạc Đình.
Cô chạy chậm đến bên người anh, “Không phải anh đi chuẩn bị hàng tết sao?”
“Anh muốn cùng em đi mua.” Bạc Đình nói.
Cô kéo cánh tay của anh, trong đầu đều là lời nói của Tuyết Lị.
Thẩm Thanh Ca thử hỏi: “Nếu em đi nước ngoài, anh ở một mình có cô đơn hay không?”
“Có.” Bạc Đình không hiểu cô muốn nói cái gì.
Cô bĩu môi, “Cho nên anh sẽ bị người phụ nữ khác quyến rũ đúng hay không?”
Lúc này, anh mới hiểu rõ ý của cô, vội vàng giải thích: “Anh là loại đàn ông đểu cáng không biết xấu hổ sao? Trước khi gặp được em, anh đều độc thân hơn hai mươi năm, không phải cũng sống tốt sao? Ý anh là anh chắc chắn sẽ rất nhớ em……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận