Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 631 -




“Tộc trưởng! Không được! Chúng ta không thể thả cô ta đi.” Xuân Hoa vừa ôm đầu khóc lớn vừa nói.
Quan bí thư chi bộ nói: “Đủ rồi đấy! Thanh Ca đều đã chuẩn bị đi rồi! Các người cứ phải ép buộc người ta làm gì?”
“Tộc trưởng…” Xuân Hoa khóc to kêu lên.
Tộc trưởng Triệu cầm quải trưởng gõ mạnh xuống đất hai cái: “Các người mau rời khỏi thôn Tường Hòa của chúng tôi đi!”
Thẩm Thanh Ca cười với Xuân Hoa: “Tóc xoăn của tôi có đẹp hay không tôi không biết, nhưng tóc của cô nhất định xấu nhất trong thôn này.”
“AAAA…” Xuân Hoa tức giận đến mức nhảy dựng lên.
“Quan bí thư chi bộ, tóc của Lê Hoa cũng xoăn.”Một người phụ nữ nói.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Vậy thì cô mau đi cắt bím tóc của cô ấy đi kìa! Hãy cẩn thận đừng để bị như Xuân Hoa nhé.”
Đột nhiên không một ai dám nói gì nữa.
Quan bí thư chi bộ tức giận nói: “Thế là đủ rồi! Tóc để như thế nào là tự do của mỗi cá nhân! Các người gấy rối như thế, không có lợi cho sự đoàn kết trong thôn.”
Ở cửa thôn, mọi người đứng nhìn theo chiếc xe tải rời đi.
Thẩm Thắng Lợi và Thẩm Kiều Kiều ghen tỵ đến đỏ cả hai mắt.
“Bọn họ rõ ràng là càng giàu có hơn.” Bệnh thận của Thẩm Kiều Kiều ngày càng nghiêm trọng, môi tím tái.
Thẩm Thắng Lợi nghiến răng nói: “Có ai nói là không phải đâu? Tao nguyền rủa hai đứa nó thật xui xẻo, không bao giờ kiếm được tiền.”
Đột nhiên Xuân Hoa cầm một bím tóc đi về phía Thẩm Thắng Lợi.
“Thẩm Thắng Lợi! Ông mau bồi thường tiền cho tôi! Con gái ông cắt tóc tôi thì ông phải bồi thường tiền cho tôi.”
“Tôi không có tiền! Thẩm Thanh Ca không có quan hệ gì với chúng tôi hết.” Thẩm Thắng Lợi nói xong liền kéo Thẩm Kiều Kiều chạy đi.
Nhưng Xuân Hoa không chấp nhận mà vẫn bám theo bọn họ, nói một cách thô lỗ: ”Trả tiền cho tôi! Đồ khốn nạn, không dạy dỗ tốt con gái mình mà ông dám không bồi thường tiền hả! Tôi sẽ đánh chết cái đồ khốn kiếp nhà ông!”
“Con nợ cha trả, đừng nghĩ Thẩm Thanh Ca rời đi rồi, các người sẽ không có chuyện gì! Không trả cho tôi mười đồng tiền, cả ngày cả đêm tôi đều đến mắng chửi trước cửa nhà các người!”
Sau khi Thẩm Thanh Ca ngồi vào xe tải, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ: “Anh Đình, cái người Xuân Hoa kia rất đáng đánh.”
“Thanh Ca giỏi quá.”
Cô vênh mặt lên và nói: “Vừa nãy nếu em mà có dao cạo trong tay thì em đã cạo trọc đầu cô ta rồi.”
Bạc Đình không nhịn được cười khi đang lái xe.
Cô không khỏi ngáp dài một cái rồi ngủ một giấc trên ghế phụ.
Đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, không biết xe đã chạy đến đâu.
“Anh Đình, chúng ta tìm một khách sạn để nghỉ ngơi thôi.” Cô ngáp một cái.
“Không sao đâu, anh lái xuyên đêm thì giữa trưa ngày mai chúng ta sẽ đến Diệp Thành, nghỉ ngơi hai tiếng là được rồi.”
Về chuyện lái xe, Thẩm Thanh Ca không hiểu và cũng không biết gì nên chỉ đành nghe theo ý của Bạc Đình.
Cô lấy ra một bình giữ nhiệt từ trong túi mà cô hay mang theo bên người, mở nắp ra, đưa cho Bạc Đình uống.
“Cái gì thế?” Bạc Đình hỏi trong khi mắt vẫn nhìn thẳng.
“Anh nếm thử đi.”
Bạc Đình cúi đầu, ném thử một ngụm, lập tức cau mày: “Cà phê?”
“Đúng vậy. Nó đã được ủ từ lâu rồi, để cho anh cảm thấy tỉnh táo, phòng ngừa tình huống anh bất ngờ ngủ gật.”
Bạc Đình nói nhỏ: “Giống như thuốc bắc vậy, thật khó uống.”
Cô cảm thấy Bạc Đình như vậy cực kì đáng yêu.
“Em ngủ đi, đến trưa ngày mai anh gọi em dậy.”
Cô để cái bình vào vị trí mà Bạc Đình có thể dễ dàng cầm được, đắp chăn lên, yên tâm nhắm mắt lại: “Em có cảm giác như chúng ta đang đi du lịch vậy.”
Bạc Đình cười nhẹ: ”Làm gì có địa điểm du lịch nào có phong cảnh xấu như thế? Đợi đến kì nghỉ tiếp theo của em, anh Đình sẽ đưa em đi xem biển ở phương nam.”
“Được.”
Đến khi trở về thành phố Thượng Hải đã là ba ngày sau đó.
Mấy ngày này, Bạc Đình không được nghỉ ngơi đầy đủ, về đến nhà vừa ngả người liền ngủ mất.
Đến khi tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.
“Anh đã ngủ lâu như thế à?” Anh không tin được nói.
“Cũng không lâu lắm đâu! Chỉ mười mấy tiếng đồng hồ mà thôi!”
Bạc Đình rất không hài lòng đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi như vậy, lâp tức hạ quyết tâm về sau phải ngủ sớm dậy sớm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận