Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 299 -




“Mối quan hệ của em và mẹ rất chắc chắn không thể phá hủy được, làm sao anh có thể phá hủy nó?” Bạc Đình nói đùa.
Cô nghiêm túc giải thích: “Anh có biết mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu là vấn đề khó nhất trên đời không? Chẳng phải em đang cố gắng làm hài lòng mẹ chồng sao? Anh lại cướp việc làm của em, chẳng phải có nghĩa là em thường xuyên ở nhà sai sử anh sao?"
Anh nghe lời giải thích có trật tự bài bản của cô, khuôn mặt nghiêm túc của cô làm anh muốn bật cười.
“Được rồi, vậy em thể hiện đi.” Anh đặt con dao làm bếp xuống.
Mặc dù Thẩm Thanh Ca đã không nấu ăn trong vòng vài tháng, nhưng kỹ năng nấu ăn của cô vẫn không hề suy giảm.
Cô thành thạo cắt tất cả những nguyên liệu mình cần.
Chỉ là Bạc Đình lại luôn ôm hôn cô hết lần này đến lần khác trong căn bếp chật hẹp khiến cô vô cùng khó chịu.
Vốn ở trong môi trường chật hẹp, mà Bạc Đình còn gây rối.
Cô đổ dầu vào nồi, cho hành, gừng, tỏi và cá diếc vào, cô định lật cá lại thì Bạc Đình ôm cô từ phía sau.
“Anh Đình, cá sắp cháy rồi, anh thả ra đi.”
Anh ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không biết xấu hổ nói: “Cá cháy thì liên quan gì đến anh? Anh không có trì hoãn việc em nấu ăn.”
“Anh có phải muốn bị đánh……”
“Thanh Ca, em xác định muốn ở nhà mẹ anh dạy dỗ anh sao?"
Bạc Đình đã phát hiện ra điểm này và đang bắt nạt cô.
Bây giờ anh mới cảm thấy tới nhà mẹ mình cũng khá tốt.
Thẩm Thanh Ca không còn cách nào khác ngoài việc kiềm chế sự nóng nảy của mình và giơ tay lên một cách khó khăn để lật con cá lại.
Vốn dĩ cô có thể nấu ăn xong trong vòng 1 tiếng, nhưng vì Bạc Đình gây rối nên cô phải mất 1 tiếng rưỡi mới nấu xong.
Vào buổi trưa, cô bưng món mì trường thọ lên cuối cùng.
Món nào cũng ngon và hấp dẫn, nhìn rất đẹp mắt.
“Thanh Ca nấu ăn giỏi hơn mẹ rất nhiều.” Khương Lê nói thật.
Bác Đình nói một cách hài hước: “Đúng vậy.”
“Hôm nay là sinh nhật của con, nên mẹ sẽ không so đo với con." Mí mắt của Khương Lê giật giật.
Thẩm Thanh Ca thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Sau khi ăn xong, Khương Lê thuyết phục bọn họ ở lại đêm nay.
Ban đầu Thẩm Thanh Ca định rời đi, nhưng lần đầu tiên Bạc Đình đồng ý ở lại qua đêm.
Cô khó hiểu nên đưa Bạc Đình ra ngoài với lý do đi xem công việc làm ăn.
“Anh Đình, sao anh lại đồng ý ở lại qua đêm?” Cô tò mò hỏi.
Bạc Đình chớp mắt nhanh chóng và không trả lời.
Cô nghĩ thầm, có lẽ Bạc Đình nhớ Khương Lê, anh xấu hổ nói ra điều này, dù sao sinh nhật của anh cũng là ngày mẹ đau nhất.
Khi đến ga xe lửa, bọn họ thấy A Long đang bận rộn trước quầy bán thịt nướng.
Bạc Đình cũng đến giúp đỡ.
Ngay khi Thẩm Thanh Ca vừa đến, dì Lưu bán đồ chơi, vui vẻ bước tới.
“Cô gái nhỏ, hôm nay sao cô lại rảnh rỗi tới đây?"
“Tôi hơi lo lắng công việc kinh doanh, nên tới xem một chút đi."
“Chuyện nhà chúng tôi cũng nhờ có cô! Bây giờ con rể tôi đã không còn đòi ly hôn nữa, con gái tôi đã sinh con, đứa bé đã ba tháng tuổi, nó thích đồ chơi tôi bán."
Thẩm Thanh Ca vui vẻ nói: “Chúc mừng bà.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ ở quán trứng luộc trong nước trà đối diện tiến tới: "Cô là con khốn đã méc lẻo với mẹ chồng tôi không? Nói tôi trộm lấy tiền riêng mang về nhà mẹ đẻ?"
“Cô nghĩ cô là ai? Dám đi méc lẽo? Cẩn thận cái miệng thối của cô đấy!"
Nói xong, cô ta giơ lòng bàn tay lên định tát Thẩm Thanh Ca.
Khi cái tát chỉ còn cách mặt cô vài centimet, cô đã nắm chặt lấy cổ tay cô ta.
Chát ——
Thẩm Thanh Ca trở tay cho cô ta một cái tát.
Cô ta bị đánh sửng sốt.
“Trước khi đánh người có nghĩ đến hậu quả chưa?” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng hỏi.
“Ô ô ô…… Tôi liều mạng với cô……” Cô ta giả bộ muốn xông lên.
Bạc Đình đứng chắn trước mặt Thẩm Thanh Ca, dùng thân hình cao lớn của anh che chắn cho cô, "Đừng ép tôi đánh chó."
“……” Cô ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hung hãn như vậy, lá gan bị doạ sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận