Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 730 -




Bởi vì Vạn Dụ ở đây, không tiện kêu Khương Lê đi đến nhà của ông nội Bạc, bọn họ lựa chọn ở nhà của Khương Lê ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Ca vốn đang muốn trêu con thỏ, Bạc Đình liền kêu cô đi.
Trên con đường yên tĩnh, anh nói: “Để cho hai người bọn họ ở chung một chút.”
Khóe mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật, anh thật sự đúng là con trai tốt của cha anh.
Buổi tối đi tới nhà của ông nội Bạc ăn bữa cơm đoàn viên, bà nội Bạc kêu Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ.
Bà cụ lấy một cái vòng tay bằng phỉ thúy từ trong ngăn kéo của bàn trang điểm ra.
“Thanh Ca, cháu nhận cái này đi.” Bà nội Bạc đeo vòng tay bằng phỉ thúy lên trên cổ tay của cô.
“Cái này quá quý trọng, cháu sợ làm hỏng nó.” Cô muốn tháo vòng tay ra.
Bà nội Bạc kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Cháu cần thiết phải lấy nó, đây là vòng tay tổ truyền của nhà họ Bạc, cháu là cháu dâu của nhà họ Bạc nên phải đeo.”
“Cháu là tiểu bối, việc này cũng không phù hợp đi?” Thẩm Thanh Ca vẫn cứ không yên tâm, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa theo bản năng.
“Em nhận đi.” Bạc Đình dựa vào trên cửa.
Lúc này cô mới yên tâm.
Bà nội Bạc giải thích, “Cha chồng của cháu có ba anh em, hiện tại không ai có vợ cả, bà không truyền cho cháu thì truyền cho ai bây giờ?”
Cô cười khẽ.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca và Bạc Trường Sinh làm sủi cảo cùng bà nội Bạc.
Hiếm khi Bạc Đình cùng Bạc Thọ Khang tập trung ở trong phòng khách, không biết đang nói chuyện gì.
Hai người bọn họ đều bình tĩnh, thế mà lại không có cãi nhau.
Tới 10 giờ rưỡi, Thẩm Thanh Ca thật sự quá buồn ngủ, không muốn đón giao thừa, Bạc Đình liền kéo cô về nhà.
Bạc Đình mở xe hơi của quản gia ra, Thẩm Thanh Ca ngồi ở trên ghế phụ.
“Hôm nay anh cùng cha nói cái gì vậy? Vậy mà hai người không hề cãi nhau.” Cô ngáp một cái.
Anh hơi cong môi, “Ông ta hỏi chuyện của mẹ, anh liền nói với ông ta…… Vẻ mặt của ông ta còn có vẻ như không cam lòng.”
Xem ra, anh hình như đã tha thứ cho Bạc Thọ Khang.
“Sau khi về nhà em sẽ đưa cho anh một món quà.” Cô dựa vào ghế lười biếng nói.
Đôi mắt của Bạc Đình sáng lên, anh nhìn một bên mặt của cô, “Quà gì vậy?”
“Anh tập trung lái xe đi.” Cô vặn mặt của anh quay lại.
Về đến nhà, Bạc Đình gấp đến mức không thể chờ nổi đi theo Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ.
“Quà gì vậy?” Anh tìm khắp nơi.
Cô cảm thấy Bạc Đình vô cùng đáng yêu, “Anh đoán xem.”
“Khăn quàng cổ? Hoặc là áo lông?” Bạc Đình suy đoán.
Miệng của cô vểnh lên đến mức có thể treo lọ nước tương, “……”
“Bị anh đoán trúng rồi sao?” Anh xoa đầu cô.
Thẩm Thanh Ca mở ngăn kéo ở phía dưới máy may ra, lấy một cái áo len màu nâu nhạt ra, “Có phải anh đã thấy rồi hay không?”
“Không có! Anh đoán, cái này kêu thần giao cách cảm!” Bạc Đình gấp đến mức không thể chờ nổi cởi áo khoác, áo len cũ ra, để thay áo mới.
Ngày mai liền mặc đến trước mặt của Hoàng Tam cùng A Long để khoe ra!
Tay nghề của vợ anh thật khéo.
Thẩm Thanh Ca méo miệng, một chút bất ngờ đều không có.
“Còn khó chịu sao? Sớm biết như vậy anh liền giả vờ đoán không được! Sau này em tặng quà cho anh, anh sẽ đoán mò.” Bạc Đình nói lung tung an ủi cô.
Những lời an ủi của anh thật sự không hay lắm, làm cô nghe xong càng muốn đánh người hơn.
“Em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ.” Cô ngáp một cái thật dài.
Chóp mũi lạnh băng của Bạc Đình cọ ở trên mặt cô, “Anh có quà tặng lại cho em, em đợi một chút rồi ra xem.”
Anh lấy một hộp pháo hoa từ trong nhà kho ra, sau đó cắm ở vườn hoa, bày ra hình trái tim.
“Thanh Ca, em mau ra đây xem nè.” Bạc Đình kêu lên.
Cô đi chậm rì rì ra ngoài, Bạc Đình bật lửa pháo hoa lên.
Buổi tối đen thui, những tia lửa hình trái tim xuất hiện ở trước mắt, đôi mắt của cô trở nên lộng lẫy.
Tuy rằng rất quê mùa, nhưng đối với Bạc Đình mà nói thì đã rất là lãng mạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận