Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 916 -




Đúng lúc này, Tiểu Vương nhìn thấy bọn họ ve vãn nhau, mặt già đỏ lên.
“Sếp Thẩm, sếp Bạc…” Anh ta kêu lên một tiếng.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Vương rũ đầu, “Mẹ tôi bệnh nặng, phỏng chừn mấy ngày nay… Tôi phải về quê một chuyến, muốn xin sếp nghỉ một tháng.”
Cô vỗ vỗ cánh tay Tiểu Vương, có chút trở tay không kịp, “Cậu mau đi đi, không vội, khi nào xong thì trở về.”
“Cảm ơn sếp Thẩm.” Sắc mặt Tiểu Vương trông rất mỏi mệt, “Tôi đã sắp xếp bí thư lâm thời, tên là Triệu Hoán. Tuy rằng cậu ấy là người mới, nhưng làm việc vững chắc, đầu óc linh hoạt, nghe nói cũng là đàn em của sếp. Sếp Thẩm, tôi bàn giao công việc cho cậu ấy, nếu sếp có rảnh thì có thể nhìn xem.”
“Cậu làm việc tôi rất yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ gặp cậu ta, hẳn là vấn đề không quá lớn.” Thẩm Thanh Ca nói.
Tiểu Vương vội vội vàng vàng đi từ cửa thoát hiểm.
Bạc Đình xoa bóp bả vai cho cô, “Nếu không anh cho em mượn A Long? Chắc chắn kinh nghiệm của người mới không bằng kinh nghiệm của người làm lâu năm.”
“Đừng phiền toái, chỉ một tháng mà thôi.” Thẩm Thanh Ca không muốn làm phiền người khác.
Anh ngoắc ngoắc cằm cô, “Phiền toái anh, không được coi là phiền toái.”
“Hừ, anh đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng là làm phiền A Long, khi nào làm phiền anh?” Cô chọc chọc ngực anh.
Khi hai người nói chuyện, một chàng trai đẹp trai, da màu lúa mạch, vai rộng eo thon, để đầu nấm đi tới.
Triệu Hoán vươn tay, “Sếp Thẩm, chào sếp, tôi là Triệu Hoán.”
“Chào cậu.” Thẩm Thanh Ca sửng sốt một giây mới duỗi tay.
Bạc Đình nhanh hơn một bước bắt tay với Triệu Hoán, chế nhạo nói: “Đúng là không lễ phép, cấp trên của cậu cũng chưa duỗi tay, cậu duỗi cái gì?”
“A… Xin lỗi! Đàn chị đẹp quá… tôi bị choáng váng.” Triệu Hoán vội vàng rút tay.
Bạc Đình tức giận liếc mắt nhìn cậu ta, “Thanh Ca, anh nói rồi, người mới không được.”
“Người bí thư Vương sắp xếp, chắc chắn có chỗ hơn người. Hơn nữa, ai cũng đi lên từ người mới.” Thẩm Thanh Ca lạnh nhạt nói.
Triệu Hoán mở văn kiện trong tay ra, “Sếp Thẩm, đây là phát hiện của tôi! Gần đây có một trung tâm thương mại sắp mở ở phố bên cạnh chúng ta, đang trang trí! Chủ trung tâm thương mại tên là Lý Kiều, là người của nhà họ Lý.”
“Không cần lo lắng, chuyện sớm muộn thôi.” Cô tỏ vẻ không sao cả.
Nhưng Lý Kiều này, thật ra cô có chút ấn tượng, người phụ nữ lần trước muốn quyến rũ Bạc Đình ở tiệc khánh thành chính là Lý Kiều.
Xem ra lần này Lý Kiều tới trả thù cô.
“Hả? Nhưng sẽ cướp công việc làm ăn…” Triệu Hoán nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca giải thích: “Vậy chỉ có thể tiếp thu, cũng không ai quy định toàn thế giới chỉ có mình tôi có thể mở trung tâm thương mại.”
Triệu Hoán gật đầu, vẻ mặt mê mang, cậu ta cảm thấy sếp Thẩm không quá giống những ông bà chủ khác.
“Không bằng chúng chọn một nơi nữa mở trung tâm thương mại?” Triệu Hoán đề nghị.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Có thể. Ngày mai mở họp kêu người ở bộ phận kế hoạch, bộ phận thị trường đến thương lượng một chút.”
“Được.” Triệu Hoán quay đầu chạy tới mấy bộ môn khác.
Bạc Đình cười lạnh, “Cậu ta thật đúng là ngu ngốc.”
Cô chỉ cười không nói.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được bí thư Vương tri kỷ thế nào.
Ở phía đối diện, Lý Ngọc thấy cảnh này, trong mắt phủ đầy một tầng sương lạnh lẽo.
Hai tay cậu ta cắm vào túi, không biết suy nghĩ cái gì.
Trưa hôm sau, Thẩm Thanh Ca đang muốn xuống lầu ăn cơm, Triệu Hoán đã bưng đồ ăn tới.
“Sếp Thẩm, không biết sếp muốn ăn cái gì, tôi đều chuẩn bị mỗi thứ một chút.” Triệu Hoán chân thành nói.
Thẩm Thanh Ca lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, sau này cậu không cần lo lắng như vậy, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Sếp Thẩm, tôi đi đây…” Triệu Hoán lễ phép lui ra ngoài, khép cửa lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận