Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 395 -




Bạc Đình từ chối.
Bọn họ chỉ có thể tiếc nuối nghĩ trong lòng: Được rồi!
Mấy đồng nghiệp khác thấy Bạc Đình đi xuống, bản thân cũng cởi áo khoác ném một bên, đi xuống theo.
“Bạc Đình đúng là hại chết người! Cậu ta tự mình đi lắp ráp, chúng ta không đi, thành ra chúng ta có vẻ không tích cực.” Lý Nam oán giận.
Những người khác lại cảm thấy không thể trách Bạc Đình, lắp ráp xe hơi, người nào cũng là vuốt cục đá qua sông, cho dù thế nào Bạc Đình cũng phải tự mình làm.
Ký túc xá.
Thẩm Thanh Ca ngủ một mạch từ giữa trưa tới buổi tối.
Khi cô tỉnh lại, trời đã tối hẳn.
Bạc Đình vẫn chưa trở về.
Cô thấy phiếu cơm trên bàn Bạc Đình, đi nhà ăn lấy cơm, rồi chuẩn bị đi tìm anh.
Người luôn muốn về nhà giống như Bạc Đình, anh không trở về nhà thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là tăng ca.
Cô xách theo hộp cơm giữ nhiệt hỏi một đường mới biết được Bạc Đình đang ở phân xưởng lắp ráp xe.
Gió lạnh thấu xương, đèn đường u ám.
Thẩm Thanh Ca mặc một chiếc áo lông mùa thu màu đỏ, ủng nai con, buộc tóc đuôi ngựa đi trong gió lạnh.
Cô vốn dĩ đã môi hồng răng trắng, dưới sự phụ trợ của áo khoác này, trông da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn hơn.
Ra bên ngoài phân xưởng, Lý Nam uể oải ỉu xìu đi ra ngoài.
Mẹ nó!
Anh ta theo đuổi con gái của xưởng trưởng Hồ Lam hơn nửa năm, nhưng Hồ Lam không hề lung lay, mỗi lần đều từ chối vô cùng lễ phép.
Bạc Đình mới đến, thế mà Hồ Lam lại đưa cơm đến tận tay cho anh.
Lý Nam cảm giác nhân sinh rơi vào thung lũng, khi trái tim anh ta đau như cắt, lại thấy một tiên nữ dưới ánh đèn đường!
Nháy mắt, hai mắt anh ta tỏa sáng.
Triển Nhan, Hồ Lam gì đó đều có khuôn mặt xấp xỉ nhau, vẻ đẹp của vị tiên nữ này thậm chí còn hơn cả minh tinh trên màn ảnh.
“Cô gái, cô xách hộp cơm theo, là muốn tìm người à?” Lý Nam hỏi.
Thẩm Thanh Ca trả lời: “Đúng! Tôi muốn đi phân xưởng.”
“Ha ha, tôi biết đường, tôi mang cô đi.” Lý Nam chỉ về một hướng, sóng vai đi với cô.
Cô lễ phép cười cười, “Cảm ơn.”
Quả thực Lý Nam tâm thần nhộn nhạo, linh hồn sắp bay ra ngoài.
Cô gái này đáng yêu quá đi!
Trước đây chưa từng gặp cô, tám chín phần cô là học sinh, mới thi đại học xong.
“Cô gái, cô ở toà ký túc xá nào? Ăn cơm chưa?”
Cô không mặn không nhạt trả lời: “Tôi ở toà đằng sau nhà ăn.”
“Quá trùng hợp! Tôi cũng ở toà đó! Người nhà cô cũng ở bộ phận thiết kế à."
Đối với những lời lôi kéo làm quen rõ như thế này, Thẩm Thanh Ca không trả lời.
Tới phân xưởng, vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ tóc ngắn, thoạt nhìn vô cùng giỏi giang đem một hộp cơm đưa cho Bạc Đình.
Cơ hồ trên người các công nhân sửa xe đều là dầu máy, dơ bẩn, bọn họ tùy ý ngồi trên mặt đất, cầm hộp cơm mở to miệng, ăn không để ý hình tượng.
“Đây là con gái của xưởng trưởng, Hồ Lam! Vốn dĩ tôi tưởng rằng cây vạn tuế sẽ không nở hoa, hoá ra cũng giống như những người phụ nữ khác.” Lý Nam châm chọc.
Thẩm Thanh Ca rất có hứng thú nhìn hai người bọn họ, chờ mong hành động kế tiếp.
Tầm mắt của Bạc Đình ngừng lại hai giây mới rời khỏi bản vẽ, nhìn về phía Hồ Lam.
“Bạc Đình, trên tay anh đều là dầu máy, rửa tay rồi ra ăn cơm đi.” Hồ Lam hơi rũ mắt, không dám đối diện với Bạc Đình.
Trong cảm nhận của đại đa số người ở xưởng xe, sự tồn tại của cô ta giống như bạch nguyệt quang*, cô ta không có sự kiêu kỳ của một đại tiểu thư, học đại học trở về thì đi lên từ cơ sở, đi từng bước một trở thành một nhà thiết kế cao cấp.
*[Bạch nguyệt quang là hình ảnh ẩn dụ nói về người mà mình yêu thương hết lòng, khao khát và mong muốn có được, nhưng lại không thể có được.]
Tính tình dịu dàng, làm việc cần mẫn…
“Tôi không đói bụng.” Bạc Đình xoay người tiếp tục kiểm tra bản vẽ, coi cô ta như không khí.
Điều này khiến cho Hồ Lam trợn tròn mắt, chưa từng có người dám ngó lơ cô ta.
Cô ta cười nói, “Bạc Đình, em đắc tội anh ở chỗ nào à? Tại sao anh không chịu ăn cơm em mua?”
“Tôi chỉ ăn cơm vợ tôi nấu.” Bạc Đình lạnh giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận