Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 467 -




Xe hơi rời đi, ánh mắt Bạc Đình xa xăm.
“Anh Đình, sao anh đã trở lại rồi?”
“Dọc theo đường đi anh không dừng lại nghỉ ngơi, anh muốn gặp em.”
Mặt già của cô đỏ lên… Bạc Đình có thể đừng tán tỉnh cô thành thạo như thế được không?
“Thanh Ca, em bớt qua lại với Cố Quyết đi! Bạn của Bạc Dạ, có thể là thứ gì tốt?”
Sợ Bạc Đình tức giận nổi điên lên, nên cô đành phải ngoan ngoãn nói: “Em nghe theo anh Đình hết!”
“Em có đói bụng! Chúng ta cùng nhau đi ăn đi?”
“Chút nữa em có tiết, không kịp thời gian ăn.”
Vẻ mặt của Bạc Đình nhu hòa, “Anh chờ em tan học.”
Cô vỗ bụi trên người anh, “Phải một hai giờ nữa em mới tan học, anh ăn trước đi.”
Bạc Đình không chút hoang mang lấy một quyển sách ra từ rổ xe đạp, “Anh đọc sách.”
Thấy vậy, một người phụ nữ mặc váy liền kẻ caro, buộc tóc bánh quai chèo cười khinh miệt.
Một nữ sinh chọc Lâm Oánh một cái, nói: “Lâm Oánh, mình còn tưởng rằng bạn trai của Thẩm Thanh Ca là người có xe hơi kia đấy.”
“Dù sao mình chỉ muốn học tập cho tốt.”
Chỉ chốc lát sau, chuông vào học reo lên.
Thẩm Thanh Ca và Triệu Tiểu Tĩnh đến phòng học.
Vốn dĩ muốn cô muốn Bạc Đình đi học cùng cô, nhưng Bạc Đình nói, giáo viên đứng trên bục giảng giảng bài, anh nghe sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Thanh Ca đành phải thôi.
Giáo viên tiếng Anh đi lên bục giảng, giáo viên là người từng đi du học, luôn thích mặc áo sơmi thắt nơ ở cổ.
Trong mắt những người khác, phong cách này rất tây, nhưng trong mắt Thẩm Thanh Ca lại không khỏi liên tưởng đến nhân viên phục vụ ở khách sạn.
“Mọi người cũng quen biết một hai tháng rồi, hôm nay chúng ta bầu cử lớp trưởng đi! Một người một phiếu, bầu ẩn danh.”
Trong phòng học có hơn 50 người, ánh mắt đều tập trung trên người Thẩm Thanh Ca.
“Woa, nhiều nam sinh nhìn cậu quá!” Triệu Tiểu Tĩnh nhướn mày nhìn Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca khách sáo nói, “Người nhìn cậu cũng không ít.”
Chỉ chốc lát sau đã đến đoạn kiểm phiếu kịch tính.
Bảng đen xuất hiện tên của năm người.
Số phiếu chủ yếu tập trung vào Thẩm Thanh Ca và Lâm Oánh.
Lâm Oánh nhìn số phiếu sát nhau, đỏ cả mắt.
Mấy người bên cạnh thân thiết với Lâm Oánh cổ vũ: “Lâm Oánh, đừng căng thẳng, chắc chắn chức lớp trưởng thuộc về cậu! Dù sao cha mẹ cậu đều làm phiên dịch!”
“Đúng vậy! Thành tích ở lớp học tiếng Anh, cậu thứ hai, ai dám nói thứ nhất?”
Nghe bọn họ an ủi, trong lòng Lâm Oánh thoải mái hơn.
Kết quả xuống dưới, giáo viên tiếng Anh tuyên bố, “Lâm Oánh 22 phiếu, Thẩm Thanh Ca 24 phiếu! Như vậy lớp trưởng là Thẩm Thanh Ca! Mọi người chúc mừng Thẩm Thanh Ca đi!”
Tiếng vỗ tay bùm bùm vang lên.
“…” Khoé mắt Lâm Oánh giật mạnh.
Dựa vào đâu chứ?
Cô ta nghiêm túc học tập như vậy, mỗi ngày luyện phát âm tiếng Anh, buổi tối học từ đơn… Dựa vào đâu mà lớp trưởng không phải là cô ta?
Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều người đều an ủi Lâm Oánh.
Thẩm Thanh Ca đứng lên, “Thưa thầy, nhà em có việc, em không đảm đương nổi chức lớp trưởng.”
Vốn dĩ việc của lớp hẳn là cô nên tích cực tham gia.
Chỉ là cô còn phải xử lý việc làm ăn ở chợ đen, còn muốn ở chung với Bạc Đình nhiều hơn… Thật sự không có thời gian.
“Như vậy thì, chức lớp trưởng do Lâm Oánh đảm nhiệm nhé.” Giáo viên tuyên bố lần nữa.
Trong phòng học lại vang lên tràng vỗ tay.
Lâm Oánh nhìn mắt Thẩm Thanh Ca, trong lòng dâng lên một ngọn lửa xấu xa.
Ai cần cô giả vờ làm người tốt nhường cho cô ta?
Giả vờ cái gì mà giả vờ!
Sau khi tan học, mấy nam sinh tiếc hận nói: “Tôi còn muốn Thanh Ca làm lớp trưởng cơ, sao lại từ chối nhỉ?”
“Thanh Ca cái gì? Cậu thân thiết với cô ấy như vậy à?”
“Ha ha ha…”
Lâm Oánh nghe xong những lời này càng tức giận hơn.
Những người này có bệnh phải không?
Ngoại hình cô ta cũng không tệ, gia cảnh lại tốt, mỗi ngày nghiêm túc học tập cũng không yêu đương, những người này đúng là không biết thưởng thức!
Một hai phải si mê dây dưa với Thẩm Thanh Ca!

Bạn cần đăng nhập để bình luận