Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 594 -




Lý Đại Bằng che ngực nôn ói.
Các diễn viên khác đều tức giận: "Chúng ta đã diễn tập hơn một tháng rồi, Lý Đại Bằng, cậu làm sao vậy?"
“Không nói kịch nói của chúng ta đứng nhất, ít nhất đừng làm hỏng! Hiện tại thật xấu hổ!”
Lý Đại Bằng tức giận chỉ vào Thẩm Thanh Ca: “Miệng Thẩm Thanh Ca hôi quá! Cô ta cố ý đấy!"
"Tôi đã ăn một ít tỏi trong bữa tối." Vẻ mặt Thẩm Thanh Ca trông vô tội.
Những người khác cũng không quan tâm nhiều như vậy. Những gì bọn họ nhìn thấy là Thẩm Thanh Ca chủ động hôn Lý Đại Bằng, là Lý Đại Bằng đã đẩy Thẩm Thanh Ca ra còn nôn ói!
"Ăn chút tỏi thì sao? Tôi cũng thích ăn tỏi, tôi vẫn nói chuyện với anh bình thường đó thôi! Tại sao lúc đó anh không nôn ói?“ Một người thường xuyên diễn tập với Lý Đại Bằng nói.
Lý Đại Bằng không thể giải thích rõ ràng: “Miệng của Thẩm Thanh Ca thật sự rất hôi! Còn hôi hơn cả cậu..."
Lâm Oánh nhìn thấy vở kịch mà cô ta dày công xây dựng bị hủy hoại, cô ta giận dữ thét lên, "Lý Đại Bằng, ngay từ đầu anh là người bắt Thẩm Thanh Ca hôn anh, anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
“ ..." Lý Đại Bằng sau khi bị nghìn người chỉ trỏ, tâm trạng vô cùng chán nản.
Anh ta nhìn Thẩm Thanh Ca hận không thể bóp chết cô.
“Người phụ nữ này! Thật độc ác!" Lý Đại Bằng lao về phía Thẩm Thanh Ca.
Anh ta giơ tay định đánh người, nhưng tay anh ta vừa rơi xuống, thì bị ai đó bóp chặt.
"Cậu nghĩ cậu là thứ gì? Dám động vào người của tôi?" Bạc Đình lạnh lùng nói.
"..." Lý Đại Bằng ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt của Bạc Đình.
Đối mặt với người đàn ông cao lớn, anh ta lập tức trở nên sợ hãi.
Bạc Đình buông tay anh ta ra, “Lần sau nếu để tôi phát hiện, tôi sẽ chặt đứt cánh tay của cậu.”
Lý Đại Bằng rụt rè gật đầu, “…”
Những người khác đều đang cười nhạo Lý Đại Bằng.
Mặt Thẩm Thanh Ca đỏ bừng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lại có thể để Bạc Đình nhìn thấy cảnh tượng xấu xí của mình.
“Em đi tẩy trang.” Thẩm Thanh Ca chạy vào phòng thay đồ.
Động tác của cô rất nhanh, chỉ một lát đã rửa mặt sạch sẽ và thay quần áo của mình.
Thẩm Thanh Ca lấy nước súc miệng, kẹo cao su và những thứ tương tự từ trong không gian ra, đảm bảo mùi miệng mình không quá hôi nữa mới bước ra.
“Anh Đình, không phải anh nói anh không thể đến sao?” Cô kéo tay anh, đi theo anh ra khỏi hậu trường.
"Tuyết Lị mời anh đến."
Cô lạnh lùng nói: "Em mời anh, anh không đến! Người khác mời anh, anh liền đến sao?"
Bạc Đình có chút hoảng hốt, lập tức giải thích: "Anh hối hận…. rồi tình cờ cô ta tới mời anh....."
"Vậy thì còn được."
Khi rời khỏi hậu trường, Thẩm Thanh Ca đúng lúc nhìn thấy Tuyết Lị đang chuẩn bị rời đi.
Cô ta mặc chiếc váy trắng thời trang có thắt lưng khoe vòng eo rất đẹp.
Bạc Đình nhắm mắt làm ngơ với cô ta.
“Anh Đình, vừa rồi em xấu lắm phải không?” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng hỏi.
"Đẹp."
Lúc này, Thẩm Thanh Ca rất muốn nói một câu, nói lời này, lương tâm của anh không đau sao?
Cô giải thích: “Em không muốn để Lý Đại Bằng lợi dụng nên cố tình làm vậy…”
“Ừm.” Bạc Đình vòng tay qua vai cô.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca đã đánh răng hai lần, cảm thấy trong miệng vẫn còn mùi.
Cô chán nản đến mức xấu hổ không dám nói chuyện với Bạc Đình nên quyết định đi ngủ sớm.
Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
Bạc Đình mở cửa ra thì thấy là Triệu Tiểu Tĩnh.
Triệu Tiểu Tĩnh quen nhà quen cửa bước vào, kéo Thẩm Thanh Ca nói: "Thanh Ca, vở kịch của chúng ta đạt giải nhất! Giáo viên nói vở kịch mà chúng ta diễn là vở kịch ngớ ngẩn, chuyển thể vô cùng thành công."
“Hả?” Thẩm Thanh Ca không biết nói gì.
Đây có phải là biến khéo thành vụng trong truyền thuyết không?
Triệu Tiểu Tĩnh vui mừng đến mức trò chuyện với Thẩm Thanh Ca hơn nửa tiếng.
Bạc Đình lặng lẽ ngồi bên ngoài, nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Ca, khóe miệng anh nhếch lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận