Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 534 -




Cô vừa ăn vừa phàn nàn ở trong lòng, Bạc Đình cư nhiên trốn cô tự đi ra ngoài chơi một mình.
Ăn xong, Thẩm Thanh Ca đang muốn ra cửa đi bộ, thì Bạc Đình đã trở lại.
“Em ngủ ngon không?” Anh ngoắc cằm cô.
“Anh đi đâu vậy?”
Anh trả lời: “Anh đi xem cổ phiếu.”
“Em cũng muốn đi xem! Anh đưa em đi cùng đi!” Cô kích động nói.
Cô muốn nhìn xem mọi việc mà Bạc Đình đã trải qua trước khi trở nên giàu có.
Ở đời trước Bạc Đình trở nên thành công, cô đều nghe từ trong miệng của người khác mới biết được. Tất cả mọi việc anh đã trải qua, cô lại chưa có tận mắt nhìn thấy.
Nhiều năm trôi qua lại lần nữa gặp lại, anh đã trở thành tầng lớp thượng lưu không thể chạm tới được.
“Được.” Bạc Đình nắm tay cô, có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới cô thế mà cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ như cổ phiếu.
Hai người bọn họ ngồi xe buýt tới nơi giao dịch cổ phiếu, toàn bộ chuyến đi đều do Bạc Đình sắp xếp.
Cô nghi ngờ nói: “Anh Đình, anh rất quen thuộc với nơi này sao?”
“Trước kia anh đã tới rồi, anh có bạn ở chỗ này.” Anh nhẹ nhàng giải thích.
Cô dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, anh thật sự rất là lợi hại.
Kiến thức rộng rãi……
Bạc Đình bị cô dùng ánh mắt này nhìn liền cảm thấy rất xấu hổ, anh ho khan một cái, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.”
“Vì sao?”
“Lại trêu chọc anh.”
Thẩm Thanh Ca không còn gì để nói, vì cái gì trong đầu anh đều là những suy nghĩ đen tối không vậy?
Tới nơi giao dịch, Thẩm Thanh Ca có chút ngoài ý muốn.
Nơi giao dịch lúc này cùng nơi giao dịch của say này hoàn toàn không giống nhau, không phải màn hình điện tử mà là dùng tay của con người để tính toán lên bảng đen.
Cũng có rất ít công ty bán cổ phiếu của mình, chỉ có một hai cái, hơn nữa chỉ có người đạt được đủ điều kiện mua sắm mới có thể đi vào.
Những người mua cổ phiếu ngay tại chỗ cũng chỉ có bốn năm người, ngồi bên cạnh bọn họ đều là nhân viên công tác chuyên nghiệp.
“Công ty Âm Hưởng mà trên báo đăng giảm giá đến mức âm, mua vào 1000 cổ phiếu.”
“Mua nhiều như vậy? Nếu giá vẫn luôn giảm, chẳng phải là thua lớn?”
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi, “Anh muốn mua không?”
Bạc Đình quan sát, quyết đoán lắc đầu, “Không cần thiết.”
Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra cổ phiếu này rất không ổn định và chưa trưởng thành, mà thị trường chứng khoán ở Cảng Thành đang bùng nổ, đạt tới đỉnh cao xưa nay chưa từng có.
Bạc Đình nhìn thấy mặt cô tràn đầy sự tò mò, hỏi nhân viên công tác, “Có thể mua hai mươi cổ phiếu không?”
Nhân viên công tác lắc đầu, “Bắt đầu mua từ 1000 cổ phiếu.”
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cười, “Các người không mua nổi cũng đừng dính vào! Tôi mua 2000 cổ phiếu!”
Thẩm Thanh Ca có chút tức giận, người đàn ông này sẽ hối hận!
Có biết anh ta đang nói chuyện với ai hay không?
“Tôi khuyên anh đừng mua, nếu mà mua rồi thì nhanh chóng bán ra đi.” Bạc Đình bình tĩnh nói.
“3000 cổ phiếu!” Người đàn ông nhất định phải đối nghịch với anh, anh ta bắt chéo hai chân, “Bạn của tôi có rất nhiều tiền! Những dân thường nhỏ bé như các người, biết cái gì mà nói?”
Thẩm Thanh Ca đầy bụng tức giận, Bạc Đình ngược lại lại không tức giận.
12 giờ liền phải dừng phiên giao dịch, hiện tại 11 giờ 40.
Cách mỗi hai phút đồng hồ, sẽ có nhân viên tính toán dựa theo số liệu mới nhất được truyền đến, dùng khăn lau đi số liệu lúc đầu trên bảng đen, viết giá cổ phiếu của công ty Âm Hưởng giảm một xu.
Lúc này, đã từ một đồng năm xuống thành 10 đồng.
Người đàn ông thấy như vậy liền nổi nóng, ông ta chụp đùi tức giận nói: “Bố mày đã bỏ ra 90 xu cho mỗi cổ phiếu để mua nó! Bố mày không lỗ!”
Một người đàn ông hói đầu dùng khăn tay lau mồ hôi, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, “Chàng trai, thật sự muốn bán ra sao?”
Bạc Đình gật đầu.
“Ông Tống! Đừng nghe cậu ta! Ông mua 1000 cổ phiếu, hiện tại tính ra, mới lời một trăm đồng tiền! Vừa rồi xuống dốc mạnh như vậy, đợi lát nữa khẳng định muốn tăng! Bạn của tôi ở thành phố Thượng Hải nói, cổ phiếu này ít nhất có thể tăng tới một đồng tám.” Người đàn ông đắc ý rung chân.
Bạc Đình nói: “Nghề này, tham lam là điều cấm kỵ nhất.”
“Cậu chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Bạc Đình không phản ứng anh ta.
Ông già hói đầu nhìn vẻ mặt của Bạc Đình ngay thẳng, không hiểu sao có cảm giác muốn nghe theo.
Ông ta cầm lấy điện thoại, đối với người ở bên kia nói: “Cổ phiếu của công ty Âm Hưởng toàn bộ ném ra!”
Đúng lúc này, nhân viên tính toán viết ra một con số ở trên bảng đen, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận